Chương
Xe của Đường Bách Khiêm dừng lại, Tô Khiết liền mở cửa xe, nhanh chóng đi xuống rồi đóng cửa xe lại.
Đường Bách Khiêm liền nhanh chóng lái xe đi.
Nguyễn Hạo Thần thấy xe Đường Bách Khiêm dừng lại thì gần như không chút do dự, mở cửa xe taxi ra, đôi chân dài liên bước xuống xe. Giờ phút này, xe taxi còn chưa có dừng, cũng may tài xế nhìn thấy chiếc xe trước mặt ngừng lại thì cũng giảm tốc theo.
Nhưng mà tuy vậy thì vẫn rất nguy hiểm Tài xế bị dọa cho khiếp vía, người này không muốn sống nữa à?
Muốn đuổi theo anh mà liều mạng như vậy?
Vừa xuống xe, Nguyễn Hạo Thần cũng nhìn thấy Tô Khiết đã xuống xe, đôi mắt anh lập tức híp lại, bước mấy bước đã đứng trước mặt cô.
Lúc này, xe của Đường Bách Khiêm đã đi xa rồi.
Tài xế dừng xe phía sau Nguyễn Hạo Thần, vì Nguyễn Hạo Thần còn chưa trả tiền xe mà tài xế lại không dám mở miệng đòi.
Từ góc độ của mình nhìn sang, tài xế chỉ thấy một người phụ đứng trước mặt Nguyễn Hạo Thần, khóe môi tài xế hơi giật giật, chẳng trách đuổi theo thục mạng như thế, đây đang tranh phụ nữ mà. Người đàn ông liều mạng đuổi theo người phụ nữ, chứng tỏ cô đối với anh ta rất quan trọng.
Đúng như Tô Khiết nghĩ, cô xuống xe thì Nguyễn Hạo Thần sẽ không tiếp tục đuổi theo Đường Bách Khiêm nữa.
Nguyễn Hạo Thần đứng trước mặt Tô Khiết, nhìn cô chằm chằm, môi mim lại, không hề nói gì, nhưng ánh mắt càng ngày càng u ám, lửa giận nơi đáy mắt càng ngày càng đậm.
Nguyễn Hạo Thần nhìn gương mặt của Tô Khiết, thấy cô đã lại khôi phục lớp ngụy trang bình thường.
Tào Du chắc chắn không biết Mrs Đường chính là Tô Khiết, nếu không, Tào Du sẽ không lừa anh.
Nên anh có thể hoàn toàn khẳng định trước kia cô không hề ngụy trang, chắc chắn không phải dáng vẻ như lúc này.
Vậy là do nhìn thấy anh đuổi theo nên cô mới ngụy trang sao Khi gặp Đường Bách Khiêm thì ăn vận xinh đẹp, khi nhìn thấy anh thì lại ngụy trang thành dáng vẻ này sao.
Cô được lắm.
Nếu anh không đuổi tới, cô định cùng Đường Bách Khiêm đi đâu?
Cô có thể bỏ đi với Đường Bách Khiêm hay không?
Nghĩ vậy, ánh mắt Nguyễn Hạo Thần lập tức bùng lên lửa giận.
Đối mặt với ánh mắt này của anh, Tô Khiết cảm thấy sợ hãi. Lúc này, ánh mắt anh thật đáng sợ, mà sự trầm mặc của anh càng khiến người ta kinh hãi.
Anh không hề nói gì nên Tô Khiết không thể đoán được suy nghĩ của anh, cũng không dám nói lung tung. Dù sao việc xảy ra hôm nay quá phức tạp.
“Thưa, thưa anh, anh còn chưa trả tiền xe…’ Tài xế thấy Nguyễn Hạo Thần vẫn đứng bất động, hoàn toàn không có ý định trả tiền, nên dù sợ hãi Nguyễn Hạo Thần, anh ta vẫn đành phải nhắc nhở. Hiện việc làm ăn khó khăn, mà anh ta còn phải nuôi sống gia đình.
Nguyễn Hạo Thần dường như không hề nghe thấy lời tài xế, anh không hề động đậy, giống như người vừa ngồi xe của người ta không phải anh.
Anh vẫn đứng đó bất động, cũng không hề đáp lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Khiết.
Tô Khiết ngẩn người, nhanh chóng rút một tờ nghìn đưa cho tài xế: “Không cần trả lại đâu.”
Cô biết chắc Nguyễn Hạo Thần đuổi theo cô từ cửa hàng Quảng Dụ tới. Đi xe đoạn đường này chắc cũng mất tâm nghìn, nhưng giờ Tô Khiết chỉ hi vọng tài xế này nhanh chóng rời đi.
Khi tài xế nhận tiền, nhìn thấy dáng vẻ Tô Khiết thì hết sức sửng sốt, vẻ mặt không che giấu được sự kinh ngạc.