Chương
Tài xế không hê nghĩ tới người đàn ông đẹp trai và khí thế như thế lại liều mạng đuổi theo một người phụ nữ xấu như vậy.
Liều mạng chỉ để đuổi theo một người phụ nữ xấu như vậy sao? Người đàn ông này chắc đầu óc có vấn đề rồi.
Nhưng tài xế vẫn nhanh chóng nhận tiền, rời đi.
Nguyễn Hạo Thần vẫn chằm chằm nhìn Tô Khiết, không nói gì.
Tô Khiết âm thầm hít sâu một hơi, cô còn phải đối mặt với anh, đây mới chuyện nhức đầu nhất…
Tô Khiết tiếp tục ngước mắt nhìn Nguyễn Hạo Thần.
Nguyễn Hạo Thần vẫn đứng nguyên không nhúc nhích, khóe môi vẫn mím chặt, nhìn cô, không nói gì.
“Chúng ta đi về trước đi.” Rốt cuộc Tô Khiết không chịu được nữa, đành mở miệng trước, có chuyện gì trở về rồi hãy nói.
“Trở về? Về đâu? Nếu anh không đuổi theo thì em định đi đâu thế?” Nguyễn Hạo Thần vẫn đứng im, nhưng đã bắt đầu mở miệng nói chuyện, có điều âm thanh rõ ràng rất lạnh lùng.
Nếu anh không đuổi theo thì chắc cô sẽ không trở về?
Tô Khiết giật mình, nếu anh không đuổi theo, chắc chắn cô sẽ tiễn đàn anh và hai cục cưng đi sân bay rời đi.
Nhưng lời này của Nguyễn Hạo Thần nghe có vẻ hơi kỳ lạ, ý của anh nghe như cô định ‘bỏ trốn và bị anh bắt lại vậy.
“Hôm nay một người bạn của em sẽ rời khỏi đây, em đi tiễn họ mà thôi.” Tô Khiết nhìn dáng vẻ anh lúc này, biết nếu mình không giải thích rõ ràng, thì với tính tình của anh e là anh sẽ ở lỳ đây không đi.
Tô Khiết nói đều là sự thật, đúng là cô định đi tiên đàn anh, tất nhiên còn có hai cục cưng nữa, tiễn đàn anh và hai cục cưng xong cô chắc chắn sẽ trở về.
“Bạn bè, bạn bè gì?” Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại. Bạn bè bình thường có thể cân cô tốn công tốn sức như vậy sao? Đi gặp mặt còn phải tháo bỏ ngụy trang, còn phải ăn vận đẹp đẽ, cần trang điểm lộng lây?
Trước mặt anh cô cũng chưa từng ăn mặc trang điểm xinh đẹp như vậy.
Giờ đây, cậu ba Nguyễn để ý nhất chính là điểm này, hơn nữa anh còn phát hiện hôm nay cô mặc một bộ váy rất tinh xảo.
Bình thường cô chưa từng mặc váy như thế trước mặt anh. Thật ra trong tủ quần áo ở phòng anh treo rất nhiều quần áo mới của cô, nhưng cô chưa hề mặc lần nào.
Trước nay, trước mặt anh, cô chưa từng để ý những điều này, hoặc là phải nói, trước mặt anh cô luôn cố hết sức làm cho mình xấu xí.
Nhưng Tô Khiết nói chỉ đi tiễn, không phải rời đi cùng, câu nói này đã xóa bớt lửa giận trong lòng Nguyễn Hạo Thần.
“Có gì khác biệt sao?” Tô Khiết nhíu mày, thân phận đàn anh cần giữ bí mật, nên cô không tiện nói nhiều với anh, nhưng cô không hề cảm thấy có gì khác biệt, dù là ai, cô cũng sẽ tiễn đến sân bay rồi trở vê.
Vì anh mà ngay cả hai cục cưng của mình cô cũng ‘Bỏ qua.’ “Em cứ nói đi?” Nguyễn Hạo Thần trừng mắt với cô. Không khác biệt sao, Không phải Đường Bách Khiêm đặc biệt với cô sao? Nếu Đường Bách Khiêm không phải đặc biệt, vậy tại sao khi đi gặp Đường Bách Khiêm cô phải ăn mặc đẹp như vậy?
Tô Khiết lập tức chớp mắt: “Nguyễn Hạo Thần, không phải anh cho là em sẽ bỏ trốn với người ta chứ?”
Dù Tô Khiết cảm thấy điều này hơi khó tin, nhưng phản ứng của Nguyễn Hạo Thần thật khiến cô cảm thấy như vậy.