Chương 1058 “Thịnh Hoàn Hoàn con mẹ nó có phải cô không muốn sống nữa không?” Cô còn chưa tỉnh táo lại từ cơn hoảng sợ thì đã bị Lăng Tiêu mắng xối xã vào đầu. Thịnh Hoàn Hoàn thật sự bị dọa sợ, ngực không ngừng phập phồng, hơn nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình, cô cứng đờ nói hai chữ: “Cảm ơn!” Lăng Tiêu thấy sắc mặt cô tái nhợt thì lửa giận trong lòng cũng bị giội tắt, những câu mắng đến bên miệng lại bị nuốt trở vào, không đành lòng quở trách cô nữa: “Không sao chứ?” Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Không có việc gì.” Khoảng cách của hai người quá gần, thân thể còn dán vào nhau, cô lúng túng quay mặt đi chỗ khác: “Anh, Anh có thể đứng dậy trước không?” Thấy cô không có việc gì, Lăng Tiêu mới buông ra cô, mà chiếc xe vừa rồi đã bỏ trốn mất dạng, nhưng Văn Sâm đã đuổi theo. “Gần đây cô đắc tội với ai?” Lăng Tiêu hỏi. Chiếc xe kia rõ ràng là nhắm vào cô, ai lại tăng tốc như vậy ở bãi đỗ xe chứ? Suýt đụng trúng người mà không ngừng lại xem xét, trực tiếp lái xe dứt khoát chạy đi như vậy hiển nhiên là đã lập âm mưu trước rồi. Thịnh Hoàn Hoàn chau mày, người đầu tiên cô nghĩ đến là Chu Tín, Tống Chí Thượng bị tai nạn nên mới nhập viện, chẳng lẽ Chu Tín muốn lặp lại chiêu cũ? Mà Lăng Tiêu thì nghĩ đến Lăng Hoa Thanh! “Lên xe, tôi đưa cô trở về.” Lăng Tiêu mở cửa xe bên cạnh ra. “Ừm?” Thịnh Hoàn Hoàn nghi ngờ nhìn về phía Lăng Tiêu, phát hiện xe của hắn đang đậu bên cạnh xe cô, hắn đậu xe ở đây lúc nào vậy? Trước đó lúc đi vào, xe của Lăng Tiêu còn dừng ở đối diện mà. “Tôi nói lên xe.” Lăng Tiêu nói lần nữa, giọng điệu rất bá đạo ngang ngược.. “Tôi nói lên xe.” Lăng Tiêu nói lại lần nữa, giọng điệu rất bá đạo cường thế. Đáng tiếc Thịnh Hoàn Hoàn không thức thời, cô chỉ chỉ xe của mình rồi từ chối: “Không cần, tôi tự lái xe trở về là được.” Cô đã nợ hắn đủ nhiều, sao dám làm phiền hắn nữa! Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt rất nghiêm khắc: “Đừng để tôi nói lần thứ ba.” Chuyện vừa rồi làm Lăng Tiêu nghĩ thôi đã sợ, nếu như hắn không có chờ cô ở chỗ này hoặc là hắn hành động chậm một giây thì Thịnh Hoàn Hoàn không chết cũng tàn phế! Nhìn sắc mặt âm trầm của Lăng Tiêu, cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn lên xe. Vừa rồi lúc hắn đè xuống thì sau lưng cô bị đập vào đầu xe, hai ngày này phần bụng vốn không dễ chịu, hiện tại cảm giác càng khó chịu hơn. “Dây an toàn.” Lăng Tiêu nghiêng mặt qua, phát hiện sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi, hắn nghĩ cô bị doạ sợ đến bây giờ còn chưa bình tĩnh lại được. Không đợi cô làm gì hắn đã nghiêng người qua, ngón tay thon dài kéo dây an toàn qua rồi cài cho cô. Mùi hương mát lạnh xông vào mũi, toàn thân Thịnh Hoàn Hoàn căng cứng, cố gắng dời ánh mắt khỏi bên gương mê người của hắn. Người đàn ông này đang làm gì, trong lúc kết hôn không thấy hắn quan tâm cô như thế? Sau khi cài dây an toàn cho cô, Lăng Tiêu không lập tức rời đi mà chống một tay lên phần ghế bên tai cô, nhìn cô ở khoảng cách gần: “Tại sao lại tới nơi này, chỉ vì anh ta chắn một súng cho cô nên mềm lòng rồi?”