Chương 1059 Không cần nghĩ cũng biết người mà Lăng Tiêu đang ám chỉ là Mộ Tư. Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại: “Chuyện này không liên quan tới anh, anh không có quyền hỏi đến.” Thái độ không muốn có liên quan gì đến hắn của Thịnh Hoàn Hoàn làm Lăng Tiêu rất khó chịu, hắn bóp cằm của cô, ép cô bốn mắt nhìn nhau với hắn: “Không biết sợ như vậy sao? Mới có bao lâu mà đã quên ban đầu anh ta phản bội cô thế nào sao?” Thịnh Hoàn Hoàn không chỗ tránh né, chỉ có thể nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt của cô không còn vẻ khiếp đảm như trước kia, trong sự quật cường lại có một tia lạnh lùng: “Là bởi vì tôi biết sợ nên mới nhớ ban đầu tại sao bị anh đuổi ra khỏi nhà.” Hơn nữa còn không chỉ một lần. Lăng Tiêu khựng lại, Thịnh Hoàn Hoàn thừa cơ đẩy hắn ra muốn xuống xe. Thực ra cô không muốn gặp lại hắn lần nào nữa, vất vả lắm cô mới tìm về được bản thân, trong lòng cũng được yên tĩnh, mà Lăng Tiêu xuất hiện sẽ luôn làm cô phiền muộn rối loạn. Lăng Tiêu phản ứng rất nhanh, lập tức khóa cửa xe lại, đồng thời đề máy rồi lạnh lẽo mở miệng: “Biết sợ thì tốt lắm, đừng để vài viên đạn bọc đường làm mềm lòng.” Nếu Lăng lão thái thái nghe Lăng Tiêu nói vậy nhất định sẽ giậm chân đấm ngực, thằng cháu ngu này, ai đi tự đào hố chôn mình như vậy? ! ! Thịnh Hoàn Hoàn cũng rất phiền muộn, cô biết sợ hay không mắc mớ gì tới hắn chứ? Đường đường là nhà giàu nhất Hải Thành mà sao hắn cứ rảnh rỗi năm lần bảy lượt chỏ mũi vào vào cuộc sống riêng của vợ trước vậy? “Tại sao anh lại ở đây?” Dù thế nào cô cũng phải cảm ơn hắn vừa trượng nghĩa cứu giúp. Lăng Tiêu trầm mặc một lát mới nói: “Bệnh của Thiên Vũ không thể kéo dài nữa, Lam Nhan nói cô ta có cách, tôi quyết định mạo hiểm một lần.” Lăng Tiêu thuật lại kế hoạch của họ cho Thịnh Hoàn Hoàn nghe, Thịnh Hoàn Hoàn rất lo lắng: “Có thể quá mạo hiểm không?” Lăng Tiêu nói: “Cũng nên thử xem.” Bây giờ Thiên Vũ còn nhỏ, chờ cậu bé lớn lên một chút thì làm sao tiếp xúc với bạn bè trong trường? Làm sao đối mặt với xã hội hiểm ác? Nếu không thể để cậu bé nhanh chóng đi ra thì tương lai cậu sẽ càng ngày càng quái gở. Thịnh Hoàn Hoàn cũng hiểu đạo lý này, cách mà Lăng Tiêu nói mặc dù mạo hiểm, nhưng cũng có một tia hi vọng, Thiên Vũ không thể trốn cả đời dưới sự bảo bọc của Lăng Tiêu được. “Đến lúc đó nếu. . .” Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên nghĩ đến cái gì nên im bặt đi. Cô vốn muốn nói “Đến lúc đó nếu cần tôi thì cứ nói một tiếng”, nhưng bỗng lại nghĩ đến Thiên Vũ ỷ lại Lâm Chi Vũ không kém gì cô. Thậm chí lúc trước Thiên Vũ cho phép cô thân cận cậu bé chỉ là vì dung mạo của cô giống với Lâm Chi Vũ. Làm rõ xong những điều, lại nói ra câu “Cần tôi” thì không khỏi quá tự cho là đsúng. Cho nên cô không muốn nói thêm, để tránh khỏi tự rước lấy nhục! “Nếu cái gì?” Lăng Tiêu gặn hỏi. Hắn nói với cô những lời này là muốn cô mở miệng, ai ngờ cô nói được nửa câu lại nuốt trở về.