Sau một khắc, mọi người nhìn về phía Bạch quản gia. Chỉ thấy Bạch quản gia cũng cau mày, vô cùng lo lắng. Trong căn phòng màu xanh biển, hai cha con một lớn một nhỏ bốn mắt nhìn nhau, một người sắc mặt lạnh như băng, một người giống như một con thú nhỏ đang phát hỏa. “Lại đây” Lãng Tiêu đi vê phía trước một bước, Lăng Thiên Vũ lại lui về phía sau một bước, bực bội rống giận với hẳn. Mỗi khi Lăng Tiêu đi về phía trước một bước, Lăng Thiên Vũ liền nổi giận thét chói tai, ném đồ về phía Lăng Tiêu, cậu bé dùng phương thức của mình cảnh cáo Lăng Tiêu, không được tới gần nữa. Tiếng gì vậy? Nơi Thịnh Hoàn Hoàn đang ngồi ngoại trừ cô không có ai khác, cho nên cô nghe được thanh âm trên lầu truyền đến, cô nghi hoặc ngẩng đầu lên. Tiếng vỡ của đồ vật và tiếng thét chói tai càng ngày càng rõ ràng, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi đứng lên. Theo một tiếng rống giận cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy một bóng người nho nhỏ động tác cực nhanh bò ra ban công. Cậu bé? Bốn mắt nhìn nhau, Lăng Thiên Vũ sững sờ tại chỗ. Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống này, vội vàng chạy đến dưới ban công, giơ hai tay đề phòng cậu bé ngã xuống. Thịnh Hoàn Hoàn muốn Lăng Thiên Vũ nhanh chóng trở lại trong phòng, nhưng còn chưa mở miệng, liền nghe được một thanh âm khô khan từ phía trên truyền đến. “Xuống đây, con cho rằng cố tình gây sự như vậy có tác dụng sao?” Người đàn ông ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn không bước tiếp về phía trước. Chỉ thấy cậu bé dùng hai tay nằm chặt thành lang can sau đó ngồi xổm xuống, tư thế giống như lúc nào cũng có thể nhảy xuống. Thịnh Hoàn Hoàn ở dưới lầu nhìn đến kinh hồn bạt vía: "Đừng nhúc nhích, mau…” “Xuống đây, đừng để ba nói lần thứ ba” Giọng điệu cường thế từ trong phòng truyền đến, cắt đứt lời Thịnh Hoàn Hoàn. Giọng điệu ra lệnh kia, Thịnh Hoàn Hoàn được vô cùng tức giận, người đàn ông này cho răng mình đang ra lệnh cho cấp dưới sao? Không thấy đứa bé bây giờ nguy hiểm thế nào sao? Lúc này rồi còn không thể dỗ dành con trai à? Hai mắt cậu bé chăm chú nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, giống như buông lỏng sẽ nhịn không được khóc lên, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương. Nhìn bộ dáng đáng thương của cậu bé, Thịnh Hoàn Hoàn không đành lòng, nhưng cô chỉ là người ngoài, không có tư cách can thiệp vào chuyện giữa ba con bọn họ. Cô hiện tại rất lo lắng tiểu tử kia nắm không vững sẽ rơi từ phía trên xuống, nhưng một giây sau liền thấy một bàn tay lớn hướng vươn tới tóm lấy tên tiểu tử kia kéo lại. Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe trên lầu truyền đến tiếng thét chói tai. Cậu bé bị đánh? Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến Lăng Tiêu, nghĩ đến việc tiểu tử kia sợ hãi chạy trốn trên ban công, hiện tại còn nghe tiếng kêu thảm thiết của cậu bé, không khỏi tưởng tưởng ra cảnh bạo lực gia đình đang diễn ra trước mắt. Cô không kịp nghĩ nhiều, lòng nóng như lửa đốt hô lên: "Lăng Tiêu, nó còn là một đứa bé, có chuyện gì từ từ nói, anh đừng đánh nó nhal” Nhắc tới cũng kỳ quái, cô nói xong lời này, tiếng thét chói tai "thê thảm" nhất thời im bặt. Tiếp theo Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy một gương mặt tuấn tú của hắn chồm người nhìn chằm chằm xuống cô. Chỉ có khoảng cách vài mét, Thịnh Hoàn Hoàn rõ ràng. cảm giác được tên Lăng Tiêu đó đang muốn ăn tươi nuốt sống cô. Đôi mắt sắc bén như dao găm của hắn làm cho Thịnh Hoàn Hoàn không tự chủ được sinh ra một tia khiếp sợ. Cũng may tầm mắt kia chỉ dừng lại trên người cô vài giây liền biến mất, sau đó cũng không nghe thấy tiếng thét chói tai của tiểu tử kia nữa. Thịnh Hoàn Hoàn có chút hối hận, có lẽ cô đem hy vọng gửi gầm vào một người đàn ông máu lạnh tàn bạo như vậy, là một lựa chọn sai lầm. Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết. Lăng Thiên Vũ sở dĩ cùng Lăng Tiêu gây chuyện, đại bộ phận nguyên nhân là bởi vì cô.