Mộ Tư khựng lại, lập tức cười qua, "Vậy sao, chúc mừng.” Anh ta đương nhiên sẽ không tin, cho răng đây chẳng qua là cái cớ Thịnh Hoàn Hoàn bịa ra, xem ra anh ta không thể mềm lòng với cô nữa, nếu không cô lại quấn lấy anh như trước. Mộ Tư bỏ qua một tia khác thường dâng lên trong lòng, ôm Bạch Tuyết cũng không quay đầu lại rời đi. Chúc mừng, chúc mừng! Thịnh Hoàn Hoàn cứng ngắc quay đầu lại, nhìn Cố Bắc Thành vẫn ngồi trong xe, giọng khàn khàn giống như người sắp chết, "Anh nghe thấy không, anh ta lại nói chúc mừng em: Cố Bắc Thành không đành lòng, hối hận vì đã đưa cô đến đây: "Có lẽ cậu ta chưa không được lời của em, hoặc có lẽ cậu ta không tin.” Nước mắt từ hốc mắt Thịnh Hoàn Hoàn chảy xuống, cô cong khóe miệng tự giễu: "Vậy sao?” Cô còn muốn lừa gạt chính mình tới khi nào? 23 giờ 26 phút, Thịnh Hoàn Hoàn nhận được điện thoại trong nhà, có người đã đưa Thịnh Sam Sam về, trên người con bé ngoại trừ mấy vết bầm tím thì không có gì đáng ngại. Vừa xuống xe người giúp việc liền ôm đứa bé đang ngủ say bước nhanh ra đón. Nhìn khuôn mặt ngủ say của em gái, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn mấy ngày nay cuối cùng cũng biến mất. Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn bận rộn đến khuya mới nằm xuống, Cố Bắc Thành không biết rời đi lúc nào. Tối hôm qua một đêm không ngủ, Thịnh Hoàn Hoàn cho. rằng mình đêm nay có thể ngủ ngon một giấc, cô thật sự quá mệt mỏi. Thế nhưng, cô vẫn mất ngủ. Chờ trời sáng, cô sẽ trở thành vợ của Lăng Tiêu! Mấy ngày nay Thịnh phu nhân cũng ngủ không ngon, hiện tại cũng yên tâm ngủ một giấc, Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận kéo chăn cho bà, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nằm bên cạnh mĩm cười. Sự lựa chọn của cô là đúng! Chỉ cần bọn họ bình an, cô cũng sẽ vui vẻ! Một đêm không ngủ. Trời vừa sáng, Thịnh Hoàn Hoàn liền thu dọn đi xuống lầu. Dì Đồng nấu cho cô bát mì. Mì ăn được một nửa, không đợi dì Đồng mở miệng, Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu nhìn cô: "Có chuyện gì thì nói đi, lát nữa tôi phải ra ngoài.” Dì Đồng cẩn thận từng li từng tí: "Hôm qua nhận được một bưu kiện gửi từ nước ngoài tới, chúng tôi không biết nên xử lý thế nào” Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều: "Lấy lại đây.” Một lát sau, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn kiện hàng, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, cảm xúc lẫn lộn trong hốc mắt đan xen phức tạp. Tháng trước, cô đặc biệt chạy ra nước ngoài đặt làm chân giả cho Mộ Tư…… Nhìn cái chân giả kia, thứ tình cảm mấy ngày nay bị Thịnh Hoàn Hoàn phong tỏa ở đáy lòng, đang từng tấc từng tấc vỡ tan, lý trí cũng đang từng chút tan rã. Cô đột nhiên đứng lên, chạy như bay ra ngoài. Giờ phút này, Thịnh Hoàn Hoàn không muốn quản gì nữa, cô muốn đi tìm anh, cô đã hứa với anh vĩnh viễn không rời không bỏ, cô muốn cho anh biết, cô chưa từng quên lời hứa của mình. Bọn họ đều nói anh chỉ là nhất thời hồ đồ, anh rất nhanh sẽ trở lại, cô sợ hãi, sợ một ngày nào đó anh đột nhiên quay đầu lại, lại phát hiện cô đã không ở đây. Chuyện xảy ra tối hôm qua, đều bị Thịnh Hoàn Hoàn bỏ lại sau đầu, cô muốn gặp lại Mộ Tư một lần, một lần cuối cùng… Thịnh Hoàn Hoàn ôm chặt chân giả, nhanh chóng lên xe. Dọc theo đường đi, những kỉ niệm cô cùng với Mộ Tư không ngừng chiếu lại ở trong đầu. Cách đây không lâu, cô đi giày cao gót bị trật chân, Mộ Tư không để ý đến đôi chân không trọn vẹn của mình, cõng cô suốt một chặn đường dài, chỗ chân gấy cũng vì thế mà bị thương. Nhưng anh không rên một tiếng, thẳng tắp sống lưng cõng cô tiến về phía trước. Khi đó, cô cảm giác mình là toàn bộ thế giới của anh, chính là sinh mệnh của cô. Sau khi trở về, cô bôi thuốc cho anh, hôn xuống chân bị cụt của anh. Qua nhiều năm như vậy, cô vẫn coi anh là kiêu ngạo của cô, không cho phép kẻ nào khinh miệt anh, ai dám mở miệng sỉ nhục anh, cô sẽ trả lại cho người đó gấp mười lần. Anh là người đàn ông cô nguyện ý dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ. Cô đã từng thề với chính mình, cả đời này tuyệt sẽ không phản bội, không rời không bỏ anh, những tư vị thống khổ tuyệt vọng kia, cô không muốn anh nếm trải. Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, chỉ cần anh quay đầu lại, là có thể nhìn thấy cô đứng sau lưng anh.