Ai cũng có lúc phạm sai lầm, phải không? Chỉ cần anh quay đầu lại, cô sẽ tha thứ cho anh. Khi Thịnh Hoàn Hoàn lấy lại tinh thân, mình đã ở ngoài cửa Mộ gia. Hôm nay Mộ Tư phải cùng Bạch Tuyết bay sang Mỹ, bây giờ đang vội vàng ra sân bay, cho nên ra ngoài cũng sớm. Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người hầu đem rương hành lý của anh đặt ở sau xe, Bạch Tuyết thân mật kéo tay Mộ Tư, hai người cùng ngồi lên xe. Cô không muốn thừa nhận, khi cô lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Tuyết, cô ghen tị đến phát điên. Ngày đó anh nói với cô, người anh yêu vẫn luôn là Bạch Tuyết. Mãi cho đến khi từ Mộ gia đi ra, đầu óc của cô đều trống rỗng, thậm chí ngay cả một câu chất vấn hay oán giận cũng không làm được. Câu cuối cùng cô nói với anh, chính là hỏi anh vì sao muốn đào hôn. Hiện tại, cô còn muốn hỏi anh một câu. Sáu năm qua, ngoại trừ lợi dụng, có từng yêu cô chưa? Cửa lớn chạm trổ hoa lệ mở ra, một chiếc Maybach chậm rãi từ bên trong đi ra. Mộ Tư rất nhanh phát hiện ra cô. Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Thịnh Hoàn Hoàn tựa như bị một bàn tay năm chặt, cô đột nhiên đạp chân ga xông lên chặn đường Maybach. Tài xế vội vàng phanh lại, định mảng chửi người nào lái xe không có mắt, khi thấy Thịnh Hoàn Hoàn là người lái liền không dám nói gì. Bởi vì thắng xe quá nhanh khiến Bạch Tuyết đụng đầu vào thành ghế, cô ta đau đớn kêu lên. Mộ Tư khẩn trương kiểm tra, sau đó mới an tâm nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: "Hoàn Hoàn, cô lại muốn làm gì?” Tối hôm qua còn cố ý chạy tới thông báo cho anh, nói hôm nay cô kết hôn, hiện tại người lại xuất hiện ở đây, xem ra đúng như anh ta sở liệu những lời tối qua là do cô bịa ra mà thôi. Thịnh Hoàn Hoàn quay xe lại, đưa hộp đựng chân giả từ cửa sổ xe cho anh: "Đây là chân giả tháng trước toii đặt ở Mỹ, tiền là do anh trả.” Thanh âm của cô bình tĩnh dị thường. Mộ Tư vươn tay, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại nằm chặt không buông. Anh ngước mắt nhìn cô, tối hôm qua sắc trời tối tắm không thấy rõ, hiện tại mới phát hiện cô đã gầy, mặt nhọn, ánh mắt có phần u buồn hơn trước, nhưng lại đẹp kinh tâm động phách. Lúc này hốc mắt cô đỏ bừng, hèn mọn nhìn anh ta, đáy mắt tràn đầy khẩn cầu, giống như có rất nhiều lời muốn nói với anh ta. Xem ra cô còn chưa từ bỏ ý định với anh, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn như vậy, trái tim Mộ Tư đột nhiên trở nên rất phiền não: "Hoàn Hoàn, bây giờ tôi phải đến sân bay, cô muốn cái gì cũng có thể nói ra, chờ tôi trở về sẽ tận lực bồi thường cho cô. Chờ anh trở về, hết thảy đều đã muộn! Thịnh Hoàn Hoàn nằm chặt cái hộp kia không chịu buông tay, nhưng nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh anh, hai chữ "đừng đi", làm thế nào cũng không nói nên lời. Mới ngắn ngủi hơn một tháng, người phụ nữ ngồi ở bên cạnh anh đã không còn là cô. Người đàn ông mình dùng sinh mệnh bảo vệ sáu năm này, lựa chọn ruồng bỏ cô, những tư vị cô từng không muốn cho anh nếm thử nhất, hiện tại anh đều để cho cô nếm trải. Tê tâm liệt phế, đau đến không muốn sống. Cuối cùng Mộ Tư buông tay ra, anh không nhìn cô nữa, giọng nói lạnh lùng lại sắc bén, "Hoàn Hoàn, hợp thì tụ không hợp thì tan, đừng làm cho nhau quá khó xử, đồ đạc tôi không cần, cô ném đi!" Dứt lời, anh đạp ghế trước một cái, tài xế hiểu ý lập tức lái xe rời đi. Nhìn Maybach đã đi xa, Thịnh Hoàn Hoàn tự giễu, đôi môi thất sắc, cô còn chờ mong gì nữa? Rõ ràng đã biết cái gì cũng không vấn hồi được, vì sao còn muốn tự rước lấy nhục? Biết rõ anh sẽ buông tay, biết rõ cho dù anh lựa chọn ở lại, cô và anh cũng không thể quay về quá khứ. 'Tâm đã có vết nứt, thời thời khắc khắc đều đau, làm sao. có thể bỏ qua nó? Nhưng cô vẫn không cam lòng, đây là cơ hội cuối cùng của cô và anhl Mỗi lần vạch rõ ranh giới với anh, trái tim cô đều rỉ máu. Cô tỏ vẻ nhẫn tâm tuyệt tình, kỳ thật trong lòng so với ai khác đều rõ ràng, cô không bỏ xuống được. Nhưng hiện tại, cô hết hy vọng rồi! Lúc này đây, là hoàn toàn hết hy vọng! Ở trước mặt Mộ Tư, cô thất bại thảm hại. Cô nhìn chăm chãm chân giả trong tay hơn mười giây, chậm rãi lui xe về phía sau, dừng ở thùng rác ngoài cửa Mộ gia, giơ tay ném nó ra ngoài. Thế thôi! A Tư, em đã cố gắng rôi, là anh lựa chọn không cần em! Kiếp sau, nguyện tôi và anh đều tốt đẹp! Thịnh Hoàn Hoàn nhìn đại viện Mộ gia trước mắt, đây từng là nơi cô lưu luyến nhất. Nơi này chứa đựng quá nhiều hồi ức của bọn họ, từ nay về sau, nơi này cô sẽ không trở lại nữa!