Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn “Lộp bộp” một cái: “Xảy ra chuyện gì sao?” “Không có gì, là tin rác thôi.” Lăng Tiêu dời mắt đi, ngón tay nhanh chóng bấm vài cái trên màn hình để trả lời, sau đó đặt điện thoại qua một bên, lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Tối hôm qua cô tìm tôi có chuyện gì gấp?” Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ mong cô đừng làm tôi thất vọng! Nghe Lăng Tiêu nhắc nhở, Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới chuyện Mộ Thành Chu, chỉ có thể tạm thời bỏ qua chuyện DNA: “Đúng rồi, tôi muốn làm phiền anh phái vài người qua bảo vệ ba mẹ tôi.” “Đã xảy ra chuyện gì sao?” Thịnh Hoàn Hoàn do dự, sau đó giải thích với Lăng Tiêu: “Anh biết Mộ Thành Chu không, ông ta vượt ngục.” Lăng Tiêu trầm mặc nhìn cô, chờ cô nói tiếp. “Mộ Thành Chu là chú của Mộ Tư, ba từng đắc tội ông ta vì Mộ Tư, người này làm việc luôn rất độc ác, tôi lo ông ta vượt ngục sẽ đến trả thù” Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt hai tay, bất an mà nhìn Lăng Tiêu và nói: “Cho nên tôi muốn nhờ anh phái người đến nhà tôi bảo vệ ba mẹ” Lăng Tiêu nghe xong thì hồi lâu vẫn không đáp lại. Trong mắt cô, hắn chỉ là một cái chân thô to có thể dựa vào, tối hôm qua cô làm như vậy không phải vì lo cho sức khoẻ của hản thật, mà là sợ chỗ dựa của mình ngã xuống đúng không? Thịnh Hoàn Hoàn không nhìn thấu suy nghĩa của Lăng Tiêu, cô hoảng loạn: “Tôi biết không nên làm phiền anh chuyện này, nhưng hiện tại trên tay tôi không có người tin được, hơn nữa họ cũng không có bản lĩnh kia.” “Mộ Tư thì sao?” Lăng Tiêu đột nhiên hỏi. Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, cũng không muốn giấu hẳn: “Anh ta muốn hỗ trợ, nhưng bị tôi từ chối.” Quả nhiên, hiện tại cô và người đàn ông kia vẫn còn giữ liên hệ. Lăng Tiêu cười cười, đáy mắt lại rất lạnh lẽo: “Phải không, làm rất tốt, tôi sẽ phái người qua đó.” Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nói “Lăng Tiêu, cảm ơn anh” Lăng Tiêu gật đầu, lại hỏi một câu: “Còn có chuyện gì không?” Thịnh Hoàn Hoàn suy nghĩ rồi nói: “Chờ cuộc thi đua xe kết thúc, tôi muốn đến Thịnh Thế đi làm.” Lăng Tiêu nghe xong thì khí thế trên người tức thay đổi, sau đó Thịnh Hoàn Hoàn lại nói: có một việc, tôi muốn nói thẳng với anh…” Thịnh Hoàn Hoàn không có cơ hội nói thêm nữa, bởi vì di động của Lăng Tiêu lại vang lên, hắn nhìn thoáng qua rồi cầm di động đi ra ban công. Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng dáng hắn, nhìn nhìn lại bàn thức ăn nhu tình khó được này, trong lòng càng bất an. Tin nhản vừa rồi thật là tin rác sao? Cú điện thoại này không kéo dài quá lâu, không đến hai phút liền kết thúc, nhưng Lăng Tiêu không lập tức trở về, hản đứng ở ban công hơn mười phút mới vào lại phòng khách. Thịnh Hoàn Hoàn vẫn ngồi đó chờ hẳn. Lăng Tiêu ngồi xuống đối diện cô, giọng nói trầm thấp không dễ nghe băng vừa rồi, mà có thêm vài phần lạnh nhạt: “Sao không ăn?” Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu: “Lăng Tiêu, tôi có việc muốn nói với anh.” Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Ăn đi, ăn xong bàn lại.” Không biết vì sao, rõ ràng Lăng Tiêu đang cười, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại phát hiện trong mắt hắn đã không còn chút độ ấm nào, hơi thở cũng thay đổi. Lăng Tiêu như vậy như về tới lúc mới quen biết, lạnh lùng xa cách, đẩy người ra ngàn dặm, làm cô cảm thấy thực bất an. Cổ họng Thịnh Hoàn Hoàn như nghẹn lại, lời đến miệng không biết nói ra như thế nào, đồ ăn cũng trở nên nhạt nhẽo như sáp. Cô lại ngẩng đầu, tầm mắt Lăng Tiêu vẫn dừng lại trên gương mặt cô, mà hắn không hề động vào. bữa sáng trước mặt: “Lăng Tiêu…”