“Ăn xong rồi sao?” Rốt cuộc Lăng Tiêu cũng không chịu đựng được mà đứng lên, hơi lạnh trên người không thể kiềm nén được nữa, thật làm người ta sợ hãi, như một Diêm La giết chóc quyết đoán: “Xuống lầu với tôi, có chuyện cần cô đối chất.” Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, sắc mặt lập tức trắng bệch. Lăng Tiêu lạnh nhạt dời mắt đi, xoay người rời đi. Dưới lầu, dì Hà ôm Tích Nhi run bần bật quỳ dưới đất, Lăng Tiêu ngồi trên sô pha như một ngọn núi băng tỏa ra hàn khí ngàn năm. Cảnh này làm Thịnh Hoàn Hoàn như rơi vào. động băng, hàn khí từ ngực tràn ra toàn thân, tay chân lạnh lão, nhịp tim cũng chậm lại! Chuyện mà cô lo lắng nhất sự đã xảy ra. Không hề báo trước… Bước chân nặng như ngàn cân, mỗi khi đi được một bước, cô như dùng hết sức lực toàn thân. “Thiếu phu nhân” Dì Hà há miệng thở dốc, áy náy mà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Thực xin lỗi.” Dì Hà không ngờ nhanh như vậy Lăng Tiêu đã tìm tới Tích Nhi, hắn dùng Tích Nhi uy hiếp, bà không thể không khai ra mọi chuyện. Tới bước này, Thịnh Hoàn Hoàn không muốn đi trách hai con người vô tội đó, đó là quyết định của cô, không liên quan đến người khác, chỉ là lúc đầu cô cũng không ngờ chuyện này sẽ chạm vào điểm mấu chốt của Lăng Tiêu. Cô nhìn về phía Lăng Tiêu, chờ hẳn xử quyết. “Không có gì muốn nói?” Đôi mắt lạnh lẽo của Lăng Tiêu không có chút độ ấm nào. Thịnh Hoàn Hoàn khàn khàn trả lời: “Thực xin lỗi, tôi chỉ thấy Tích Nhi thật sự đáng thương nên muốn giúp cô ấy, không ngờ chuyện này lại thành như vậy.” “Vì sao không nói với tôi mà tự ý quyết định?” Mỗi khi nói thêm một chữ, sắc mặt Lăng Tiêu lại lạnh đi một phần. Thịnh Hoàn Hoàn nảm chặt đôi tay: “Tôi sợ kết quả sẽ làm anh thất vọng, vốn tưởng rằng chuyện này sẽ lặng lẽ trôi qua, không ngờ còn lan đến nhà cũ, liên lụy cả bà nội vào. Lăng Tiêu, kỳ thật bà nội cũng…" Ánh mắt Lăng Tiêu càng lạnh: “Thịnh Hoàn Hoàn, tới hiện tại mà cô còn muốn làm người tốt? Bà nội nghĩ như thế nào, tôi nghĩ thế nào không liên quan đến cô, chuyện này do cô gây ra, người mà cô nên lo lắng cho là chính cô.” Tới bước này, Thịnh Hoàn Hoàn không thể giải thích cho mình nữa, cô nhìn dáng vẻ quyết liệt của Lăng Tiêu, ánh mắt ảm đạm: “Thực xin lỗi, chuyện này là tôi sai, tôi bằng lòng chấp nhận trừng phạt” “Chỉ có chuyện này?” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu đầy khó hiểu. Lăng Tiêu ném một tờ giấy cho cô, trong đó đều là lịch sử trò chuyện giữaa cô và đám người Cố Bắc Thành, Hạ Tri Vi. Hắn đã biết, thì ra hắn biết tất cả. Buồn cười là vừa rồi cô còn xin hắn phái người đến Thịnh gia bảo vệ ba mẹ. Hắn hỏi cô còn có gì muốn nói, cô còn ngây ngốc nói với hắn mình muốn đến Thịnh Thế đi làm. Vậy tất cả không phải đều biểu lộ thái độ của cô, cô không tin hắn, sợ hắn nuốt Thịnh Thế? Khó trách lúc ấy sắc mặt hắn liền thay đổi! “Vì sao không hỏi tôi? Cô không biết Lăng Hàn và tôi có quan hệ gì à?” Cô lại đi tin tưởng chuyện ma quỷ của Lăng Hàn mà đi điều tra hắn.