“Tan họp.” Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên. Cao Tễ lạnh lẽo trào phúng: “Thịnh tổng, cuộc họp còn chưa bắt đầu mài” Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn ông ta một cái: “Quản lý Cao có gì muốn nói thì có thể để lại ngày mai.” Cô quăng sấp văn kiện trước mặt ra, vẻ mặt rất tàn khốc: “Đống văn kiện này là phòng nào trình lên, nói cho cấp dưới của các người, nếu mấy việc nhỏ này cũng không xử lý được thì tôi không ngại tìm người làm thay.” Một nửa số người trong phòng hội nghị đều dùng ánh mắt trào phúng khinh bỉ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, Trần Hạo Thiên đã trở lại, hiện tại lời cô nói còn có chút uy nghiêm nào? Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt mép bàn trước người, gắn từng câu từng chữ: “Tôi biết trong lòng các người đang tính toán cái gì, tôi chỉ hy vọng trong các người có người trợn to mắt, lựa chọn cho kỹ con đường trước mặt, đừng té ngã giữa đường, vĩnh viễn không thể xoay người.” Sau khi đi ra từ phòng họp, Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp rời khỏi công ty. Tống Chí Thượng gọi điện thoại đến: “Sao bây giờ cô lại rời khỏi công ty, hiện tại đám người Dương Lập không buông tha cho cả tôi và Thẩm Nam, xem ra là muốn đẩy chúng tôi đi luôn.” 'Tống Chí Thượng bất mãn trước hành động rời đi của Thịnh Hoàn Hoàn, chẳng lẽ cô bị cục diện vừa rồi làm kinh sợ, chuẩn bị bỏ cuộc trốn đi? Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt vô lăng trong tay: “Trần Hạo Thiên không vào tù, hội nghị này căn bản không mở được, ở lại chỉ bị bọn họ sỉ nhục thôi." “Vậy bước tiếp theo cô tính làm thế nào?” Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lẽo nói: “Ai bảo vệ Trần Hạo Thiên thì tôi làm chết người đó.” Tống Chí Thượng: “…” Giữa trưa, Nam Tầm ôm Tiểu Hoan Hoan trở về, vừa vào cửa liền nhìn thấy gương mặt u oán của Thịnh Hoàn Hoàn, lập tức làm cô ấy khiếp sợ. Thịnh Hoàn Hoàn bày ra vẻ mặt khóc tang, khoa trương nói: “Sao giờ chị mới về, em sắp bị người ta ép đến đâm đầu vào đậu hủ tự sát rồi!” Nam Tầm: “…” Cố Hoan bị Diệp Sâm đưa tới công viên giải trí, lúc Nam Tầm đuổi tới thì Diệp Sâm đang mang cô bé chơi thuyền hải tặc, cô bé ngồi trong lòng Diệp Sâm kêu mẹ, đôi mắt to đen nhánh sáng ngời cười cong cong như hai ánh trăng non. Từ sau khi Trần Do Mỹ xen vào cuộc hôn nhân của Nam Tầm và Cố Nam Thành, Nam Tâm không còn nhìn thấy con gái cười vui vẻ như thết Chờ một lớn một nhỏ đi xuống từ thuyền hải tặc, Nam Tầm còn chưa mở miệng chất vấn thì Diệp Sâm lại ôm Gố Hoan đi ngồi xe điện đụng. Nam Tầm bị hoàn toàn làm lơ, chỉ có thể cố nén một bụng lửa giận mà lập tức nhanh chân đuổi theo phía sau Diệp Sâm. Xe điện đụng chỉ có hai người ngồi, vì thế Nam Tâm bị cô lập, Diệp Sâm và Cố Hoan vẫn luôn đụng vào cô làm cô sắp ói ra cả ngũ tạng. Nhưng nhìn nụ cười xán lạn của Cố Hoan, Nam Tâm không còn phiền não gì, lửa giận hừng hực cũng dần dần bị dập tắt! Diện mạo của Diệp Sâm quá loá mắt, Cố Hoan lại đặc mềm mại đáng yêu, rất nhanh hai người đã thu hút vô số ánh mắt người, Nam Tầm nghe thấy có đôi Tình nhân trẻ nói: “Gia đình ba người này như gia đình ngôi sao ấy, diện mạo và khí chất thật sự làm người ta khó quên.” Chơi một buổi sáng, lại ăn MacDonald, Cố Hoan đã cảm thấy mỹ mãn, lên xe rồi nằm vào lòng Nam Tâm mơ màng sắp ngủ. Nam Tầm rất trầm ổn, mãi đến khi lên xe mới ép hỏi Diệp Sâm: “Vì sao lại làm như vậy?” Căn nhà kia trêu chọc gì anh ta chứ? Diệp Sâm nhìn thẳng về phía trước: “Thấy nó không vừa mắt.” Nam Tâm nhìn gáy anh mà cắn răng: “Anh thấy nó không vừa mắt, vì sao lại mua nó? 9800 vạn, anh cũng thật hào phóng.” Diệp Sâm quay đầu, nhướng mày kiếm lên: “Thấy tiếc tiền dùm tôi?” Tiếc cái đầu anh. Mặt Nam Tầm trầm xuống: “Vì sao lại trở về?” Diệp Sâm quay mặt đi, không đáp. Nam Tầm lại hỏi: “Khi nào về Mỹ, tôi tặng anh một món quà.” Diệp Sâm vẫn không đáp. Cố Hoan chơi mệt, lên xe không bao lâu liền ngủ rồi. Nam Tâm cúi đầu, nhìn con nhóc mềm như bông trong lòng: “Hôm nay cảm ơn anh, nhưng tôi không hy vọng có lần sau.” “Sẽ có lần sau.” Diệp Sâm trả lời rất đương nhiên.