Mặt Nam Tầm lại trầm xuống: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” Diệp Sâm nói: “Đêm đó ở Thịnh Thế Danh Môn, tôi đã nói với cô rồi mà.” Đêm đó ở Thịnh Thế Danh Môn? Anh nói với cô cái gì? Nam Tầm nỗ lực hồi tưởng cuộc đối thoại đêm đó giữa cô và Diệp Sâm, ngặt nổi lúc đó cô uống nhiều quá, ký ức mơ mơ hồ hồ, không nhớ được nhiều lắm: “Tôi quên rồi, anh nói lại lần nữa đi.” “Quên rồi?” Diệp Sâm nhướng mày, thản nhiên mà nhắc nhở: “Vậy thì suy nghĩ cho kỹ, bảy năm trước cô đã 1 nói gì với tôi.” Bảy năm trước? Lúc ấy anh ở nước ngoài, cô và anh không có liên hệ, cô có thể nói gì với anh chứ? À, không đúng, bảy năm trước vào ngày cô và Cố Nam Thành kết hôn, anh có trở lại. Cô đã nói gì với anh? Nam Tầm cố nhớ lại chuyên của bảy năm trước, không nghĩ ra mình đã nói gì với Diệp Sâm, lại nhớ tới buổi hôn lễ kia, ngực đột nhiên tràn ra cảm giác chua Xót. Xe đột nhiên phanh gấp, mũi Nam Tầm suýt đập vào. ghế trước, hồi ức bị gián đoạn. “Giờ nhớ tới chưa?” Nam Tầm: “Anh là đồ điên." Diệp Sâm cười cười, rút điếu thuốc ra châm, dáng vẻ hút thuốc rất lười g xấu xa: “Em nói không sai, tôi là đồ điên, bảy năm, tôi vẫn luôn chờ em tới gây tai họa.” Hai chữ tai họa gợi lại ký ức của Nam Tầm. Ngày cử hành hôn lễ đó, Diệp Sâm hai mắt đỏ ngầu xuất hiện trong phòng trang điểm của cô, muốn cô đi cùng anh, tất nhiên cô không muốn, anh còn muốn cưỡng chế trói người. Đáng tiếc lúc ấy dưới đôi cánh chim của anh chưa căng gió, năng lực không đủ! Trong cơn tức giận, anh cắn răng nguyền rủa cô ly hôn. Vì thế liền có những lời “Nếu tôi ly hôn thì sẽ đi tai họa anh” này. Không ngờ một câu nói trong lúc tức giận lại làm Diệp Sâm đợi bảy năm, thật là tội lỗi… Bảy năm, tôi vẫn luôn chờ em tới gây tai họa!!! Nam Tầm thật muốn tát mạnh cho mình một bạt tai, rõ ràng biết anh là người cố chấp lại điên cưồng, vì sao lại nói ra những lời đó chứ. Lúc ấy nhất định cô đã tức muốn điên. Không, là cô quá tự tin, quá tin tưởng Cố Nam Thành, cho rằng họ có thể nắm tay nhau cùng đầu bạc. Hiện tại chọc phải người điên như thế thì bảo cô làm sao cho phải đây? Nhìn gương mặt vặn vẹo của Nam Tầm, Diệp Sâm kéo kéo khóe miệng, búng tàn thuốc trên đầu ngón tay ra cửa sổ, lại đề xe: “Em không cần vội trả lời tôi, chỉ cần thuận theo tự nhiên là được.” Thuận theo tự nhiên? Nhìn cách làm cực đoan của anh thì anh có lý giải nghĩa của câu thuận theo tự nhiên không? Thuận theo tự nhiên mà anh nói chỉ sợ là thuận theo anh mà thôi! Nghĩ đến những chuyện Diệp Sâm đã làm hồi cấp ba, Nam Tầm có chút sợ, hiện tại xem ra phong cách làm việc của anh vẫn chưa thay đổi, mà còn trầm trọng hơn nữa. Lúc xuống xe, Diệp Sâm còn nói một câu làm Nam 'Tâm kinh hồn khiếp vía: “Gần đây tôi sẽ ở Hải Thành, trong thời gian ngắn sẽ không rời đi, nếu em đột nhiên phát hiện Hoan Hoan không thấy đâu thì đừng sốt ruột, đừng lo lắng, có khả năng con bé đang uống trà chiều với tôi.”