Hơn nữa Lăng Tiêu còn chưa hoàn toàn thoát ly hiềm nghi trong chuyện của Bạch Tuyết, lần này bị Lăng Tiêu xua đuổi như vậy thì dù có trở lại Lăng Phủ, cô cũng không thể coi như chưa xảy ra chuyện gì. Hiện tại trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn có hai giọng nói, cảm tính nói với cô phải đi về, lý trí nói với cô không thể. Thịnh Hoàn Hoàn biết, điều cô cần làm nhất là bình Tĩnh. Còn quyết định của Lăng Tiêu thì cứ thuận theo tự nhiên, dù hắn lựa chọn tiếp tục hay kết thúc, hiện tại cô đều có thể chấp nhận. Làm việc trong văn phòng đến 8 giờ, Thịnh Hoàn Hoàn cầm chìa khóa xe rời khỏi Thịnh Thế, còn có rất nhiều chuyện chờ cô đi làm. Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn muốn đi tìm Tương Tuấn Tài, người đàn ông này là người đam mê làm việc, ngày. nào cũng đến hơn 9 giờ tối mới rời khỏi công ty. Tuy hôm nay đã lật ngược một cú xinh đẹp, nhưng chờ đợi cô còn có rất nhiêu khảo nghiệm, trước khi cuộc đua quốc tế bắt đầu, cô nhất định phải lấy được dự án của Đường thị, chỉ khi nào làm bọn họ tạm thời câm miệng thì cô mới có thể tranh thủ chút thời gian đi tham gia thi đấu. Khi Lăng Tiêu về đến nhà, Lăng lão thái thái cũng vừa đến. “Tiêu Nhi.” Lăng lão thái thái đỏ bừng mắt kích động mà đi nhanh về hướng Lăng Tiêu. Bạch quản gia vội tiến lên đỡ lấy bà: “Lão thái thái ngài chậm một chút, cháu gái ngoan của ngài không trốn đi đâu được đâu.” Lăng Tiêu cũng nhíu mày: “Bà nội chậm một chút.” Lão thái thái có chút xấu hổ: “Có phải bà quá kích động không? Bà phải bình tĩnh một chút, không thể doạ cháu gái ngoan của bà chạy được.” Lăng lão thái thái đã nghe dì Hà kể lại mấy năm nay. Tích Nhi sống như thế nào, trước đó chỉ cảm thấy đứa nhỏ này đáng thương, nhưng hiện tại chứng thực là cháu gái của mình thì lão thái thái lập tức đau lòng muốn chết. Đời cháu của Lăng gia không có một đứa con gái nào, vì thế Lăng lão thái thái tiếc nuối đã lâu. Hiện giờ lão thái thái mới biết được thì ra mình có cháu gái, hơn nữa đã lớn như vậy, chỉ là nghĩ đến hòn ngọc quý của mình lại không thấy được ánh mặt trời trong ngăn hầm bí mật cả ngày, lão thái thái đã đau lòng. đến rơi nước mắt. Trên đường lại đây bà đã khóc đến mắt sưng lên. Lăng lão thái thái hít sâu vài hơi, sau đó bất an bồi hồi qua lại, đưa đám mà nói với Lăng Tiêu nói: “Không được rồi Tiêu Nhi, bà nội không bình tĩnh được, năm đó lân đầu tiên bà hẹn hò với ông nội con cũng không khẩn trương như bây giờ.” Lăng Tiêu: “…” Bạch quản gia nhấp miệng cười trộm, lão thái thái thật là càng già càng đáng yêu! Lão thái thái đi qua đi lại thật lâu, nhưng vẫn không thể bình tĩnh, Lăng Tiêu bị bà làm cho choáng váng đầu, khuôn mặt tuấn tú có chút không vui: “Bà nội, vào đi thôi!" Đi lòng vòng nữa là muốn làm hắn ngất xỉu à! Lão thái thái vội nhìn về phía người hầu già phía sau: “Mau đưa quà tôi mang đến cho tôi.” Người hầu lập tức đưa túi qua, tươi cười sáng ngời: “Lão thái thái.” Lăng lão thái thái nhận lấy rồi mở ra nhìn nhìn, sau đó đưa cho Lăng Tiêu một cái hộp: “Cái này cho con, con trở về vội vàng, nhất định chưa chuẩn bị quà, bà nội đã mua thay con rồi.” Lăng Tiêu không có hứng thú, tiện tay giao cho Bạch quản gia: “Vào đi!” “Tiêu Nhi, chờ bà với, thằng nhãi này…” Lăng lão thái thái bước nhanh đuổi theo phía sau Lăng Tiêu. Chân Lăng Tiêu rất dài, một bước bằng tới hai bước của lão thái thái, nhưng hắn đi cũng không quá nhanh, như đang cố tình đợi Lăng lão thái thái.