“Lão thái thái, thiếu gia.” Còn chưa bước vào cửa thì dì Hà đã nghênh đón. Lão thái thái lập tức tiến lên giữ chặt tay dì Hà: “Dì Hà, cháu gái ngoan của tôi đâu?” Thấy hốc mắt lão thái thái lại ướt, dì Hà vội vàng an đây ở đây, tôi mang bà đi gặp, chỉ là…” Chỉ là… Đừng ôm hy vọng quá lớn. Dì Hà nói không ra được câu nói kế tiếp, dù sao dáng vẻ của Tích Nhi thật sự không tốt lắm, dì Hà sợ làm Lăng lão thái thái sợ, càng sợ bà thất vọng. Lăng lão thái thái rơi lệ: “Bà không cần nói, tôi biết, tôi có nhìn thấy lúc đứa nhỏ này mới sinh ra, chỉ là tôi vẫn cho rằng nó không còn nữa, mấy năm nay ít nhiều có dì Hà chiếu cố, mau, mau dẫn tôi đi gặp nó.” Nghe thấy lão thái thái nói như thế, dì Hà cũng nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu: “Lão thái thái, thiếu gia, các người đi theo tôi!” Dì Hà dẫn Lăng lão thái thái và Lăng Tiêu đi về hướng phòng mình, Tích Nhi đã quen với bóng tối, cũng quen ở một mình, cô không dám đi ra đại sảnh, chỉ an tĩnh ở trong phòng của dì Hà. Phòng dì Hà không lớn, liếc nhìn một cái là nhìn thấu. Đẩy cửa ra, Lăng lão thái thái và Lăng Tiêu liền thấy Tích Nhi ngồi ở mép giường, cô dựa vào cửa sổ, kéo bức. màn lại. Nhưng lúc này mặt trời còn chưa xuống núi, vẫn có ánh sáng xuyên qua bức màn chiếu vào, có thể thấy rõ dung mạo của Tích Nhi. Vừa rồi dì Hà đi ra ngoài đã nói cho Tích Nhi, bà nội và anh của cô ấy đã đến, cho nên đột nhiên có người tiến vào, cô cũng không bị doạ sợ. Chỉ là cô sợ người lạ, đôi tay bất an mà siết chặt, vẻ mặt vừa tò mò lại khiếp đảm. Khi nhìn thoáng qua, dáng vẻ của Tích Nhi thật sự có chút dọa người, cũng may lão thái thái và Lăng Tiêu đều đã chuẩn bị tâm lý nên không bị doạ sợ. “Tích Nhi, mau gọi anh và bà nội." Dì Hà đi đến trước mặt Tích Nhi, kích động nắm lấy tay Tích Nhi. Tích Nhi nhìn nhìn Lăng lão thái thái, lại nhìn nhìn Lăng Tiêu, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, giọng nói hơi khàn khàn: “Anh, bà nội.” Lăng lão thái thái rơi lệ đây mặt: “Ai, đứa bé ngoan, bảo bối ngoan của bà nội.” Lão thái thái cẩn thận quan sát ngũ quan của Tích Nhi thì sẽ tìm thấy nét tương tự Lăng Hoa Thanh trên gương mặt cô, bà thật sự nhịn không được mà tiến lên ôm lấy cô. Lăng Tiêu nhìn cô gái cao ngang tầm với lão thái thái trước mắt, mặt cô rất nhỏ rất gầy, cái bớt màu đỏ gần như chiếm nửa bên mặt. Tay cô cũng rất gầy, thon dài như hai cây trúc vừa trắng vừa thẳng. Dáng người cô nhỏ xinh, chiều cao chừng một mét sáu, trông rất gầy gò, thoạt nhìn như chưa từng được ăn no, suy dinh dưỡng, dưới lớp quần áo như chỉ còn bộ xương. Lăng Tiêu nhìn cô gái xa lạ trước mặt, trong lòng không có cảm giác gì, trên khuôn mặt tuấn tú cũng không có cảm xúc. “Bảo bối, cháu gái ngoan của bà nội.” Lão thái thái ôm Tích Nhi, không nỡ buông tay. Tích Nhi nhỏ gầy ốm yếu, bị lão thái thái ôm chặt thật không thoải mái, ngặt nổi không có sức lực gì, không ngăn cản được sự nhiệt tình của lão thái thái, cuối cùng dứt khoát từ bỏ chống cự. So với Lăng lão thái thái, Tích Nhi lại tương đối tò mò về Lăng Tiêu. Có lẽ xuất phát từ bản năng yêu thích của nhân loại đối với sự vật tốt đẹp, Tích Nhi cẩn thận ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đánh giá Lăng Tiêu, một lát sau thì ngây ngốc cười cười với Lăng Tiêu. Lăng Tiêu Cười thật ngốc. Con bé không có vấn đề về chỉ số thông minh đó chứ? Nhìn nụ cười trong trẻo của Tích Nhi, bàn tay đặt trong túi của Lăng Tiêu hơi siết lại, trên gương mặt lạnh lùng rốt cuộc cũng xuất hiện chút gợn sóng: Đôi mắt sạch sẽ trong trẻo như thế, xem ra là khờ thật! Rốt cuộc Lăng lão thái thái cũng buông Tích Nhi ra, quay người cô lại để nhìn về hướng Lăng Tiêu, nhỏ giọng mà dỗ dành, sợ dọa cô sợ: “Tới đây Tích Nhi, đây là anh hai, tên là Lăng Tiêu, mau, mau gọi một tiếng anh hai.”