Vừa đến ngoài phòng bệnh, Lăng Tiêu liền nghe thấy tiếng vang trong phòng, hắn đẩy cửa đi vào đã thấy đây đất bừa bãi, cái điện thoại trên đất đã tan nát. Vết thương của Lăng Hoa Thanh đã bị rách, máu thấm qua băng gạc làm ướt cả áo, lúc này ông ta đang ôm bả vai đau đớn thở hổn hển. Mặt Lăng Tiêu trầm xuống, bước nhanh tiến lên, ấn nút gọi khẩn cấp rồi đỡ Lăng Hoa Thanh nằm xuống, sau đó mới hỏi: “Ba, xảy ra chuyện gì?” Lăng Hoa Thanh nhắm mắt lại, quay mặt qua một bên, không muốn giao tiếp với Lăng Tiêu, vừa phẫn nộ lại thất vọng nói: Con đi ra ngoài." Lăng Tiêu dừng một chút, đôi mắt đen nhìn về phía Lam Nhan. Lam Nhan sợ Lăng Tiêu, cô ta cố thể hiện tự nhiên một chút, lo lắng lại mang theo ý xin lỗi mà nhìn Lăng Tiêu: “Bác trai thấy Thịnh Hoàn Hoàn đút cho Mộ Tư ăn, xin lỗi em nên ngăn bác lại.” Ba thấy Thịnh Hoàn Hoàn đút Mộ Tư ăn? Ông vừa làm xong giải phẫu, không nên xuống giường đi lại, huống chỉ sao lại trùng hợp đi tới phòng. bệnh của Mộ Tư, còn nhìn thấy? Rất hiển nhiên, là có người cố ý dẫn ông ta đi! Trong nháy mắt, ánh mắt Lăng Tiêu nhìn về phía Lam Nhan sắc bén như đao, lại không răn dạy Lam Nhan ngay trước mặt Lăng Hoa Thanh, như vậy chỉ càng làm lửa giận trong lòng ba tăng vọt. Hắn biết vì sao ba lại phân nộ như thế, nhưng hắn tuyệt đối không phải Lăng Hoa Thanh thứ hai. Không bao lâu sau, y tá và bác sĩ đều tới, Lăng Tiêu không ở lại phòng bệnh, hắn ra khỏi phòng rồi đứng đó một lúc lâu ngoài cửa, sau đó đi về hướng phòng bệnh của Mộ Tư. 'Thịnh Hoàn Hoàn vừa ăn cơm xong, sau khi tạm biệt Mộ Tư thì chuẩn bị rời đi, mở cửa ra liền thấy Lăng Tiêu. Hắn đứng ở ngoài cửa, chắc là vừa đến. Bước chân Thịnh Hoàn Hoàn tạm dừng, sau đó qj_ đóng cửa phòng lại. Cô nhìn về phía Lăng Tiêu, chờ hắn mở miệng, nhưng hẳn không nói cái gì cả, khuôn mặt tuấn tú không có cảm xúc. 'Thịnh Hoàn Hoàn muốn nhìn ra gì đó từ gương mặt hắn,xí dụ như phẫn nộ, hoặc là ghen ghét, nhưng cô thất bại. Vài giây sau, cô cúi đầu đi ngang qua bên cạnh hắn. Phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc cứ đi theo tới trước thang máy, Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhìn về phía hắn, ánh mắt hắn nhìn theo nút thang máy đang sáng lên, mang đầy quý khí và lạnh nhạt. Cô nghĩ, có lẽ lát nữa mình sẽ biết kết cục giữa cô và hắn. Thang máy mở ra, Thịnh Hoàn Hoàn đi vào, quả nhiên Lăng Tiêu cũng đi theo, trong không gian nhỏ hẹp, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình thở không nổi, trong lòng đột nhiên đau đớn âm ỉ. Vì sao Lăng Tiêu không nói lời nào, là sợ cô không chấp nhận được kết quả, sẽ cãi nhau với hẳn ở bệnh viện sao? Nhìn thang máy hạ xuống từng tầng một, Thịnh _ Hoàn Hoàn còn không kiên nhẫn hơn Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu…” Chúng ta ly hôn đi! “Chúng ta ly hôn đi!” Không ngờ cuối cùng những lời này vẫn là Lăng Tiêu nói ra trước. Vừa rồi nghe thấy câu “Tiện nhân” cuối cùng của Lăng Hoa Thanh, lần đầu tiên Lăng Tiêu sinh ra xúc động muốn cãi lại ba mình, mà còn vì một cô gái. Hắn ghét cảm xúc này. Giống như hắn ghét thấy Thịnh Hoàn Hoàn nép vào giường bệnh Mộ Tư mà ngủ, lửa giận như xông thẳng lên đỉnh đầu, suýt thiêu cháy mất lý trí. Cảm xúc này quá xa lạ với hắn, cũng làm người ta chán ghét. Hắn không muốn ởi nghiên cứu, sau khi từng ôm hy vọng với cô rồi lại bị cô tự tay dập tắt, hắn không muốn lãng phí tâm tư ở phương diện này nữa.