Sau khi Lăng Hoa Thanh vào tù, ít ai có thể ảnh hưởng cảm xúc của hắn, hắn cũng không cho phép ai dễ dàng tác động đến mình. Đặc biệt cô còn thích tự chủ trương, khôn lỏi, bên cạnh hắn không cần loại phụ nữ không nghe lời này, để cô lại chỉ gây phiền thêm cho hẳn. Thịnh Hoàn Hoàn im lặng, sau đó cười nhạt với Lăng Tiêu: “Được.” Cô trả lời không chút do dự, sảng khoái dứt khoát không có cả một câu chất vấn. Vì thế cảm xúc làm người ta chán ghét kia lại nảy lên trong lòng Lăng Tiêu, làm hắn trở nên quái lạ: “Thế nào, Mộ Tư chắn một súng cho cô nên hiện tại cô mới gấp rút muốn ly hôn với tôi?” Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng đi, ngẩng đầu thản nhiên nhìn hắn: “Tôi đồng ý ly hôn với anh chẳng liên quan gì đến Mộ Tư hay bất cứ ai.” Lăng Tiêu cười lạnh, ép cô đến góc: “Phải không? Chẳng lẽ không phải vì Mộ Tư chắn đạn cho cô nên cô nối lại tình xưa với hắn? Chẳng lẽ không phải vì nửa người dưới của hắn tê liệt nên cô cảm thấy đã nợ hắn?” Thịnh Hoàn Hoàn rất kiên định mà trả lời hắn: “Không phải.” “Không phải? Hay là oán trách tôi không phái người đến bảo vệ cô.” Kỳ thật Lăng Tiêu biết cả, có một số việc hắn còn biết rõ hơn ai hết: “Mộ Thành Chu là mầm tai hoạ do cô và Mộ Tư chọc phải, tai hoạ do cô và người đàn ông khác gây nên thì dựa vào cái gì muốn tôi kết thúc thay cô?” Những lời này của Lăng Tiêu thực vô tình, nghiêm trọng đả kích lòng tự trọng của Thịnh Hoàn Hoàn, mũi cô cay cay, lại cố nén không cho nước mắt rơi xuống. “Mộ Tư cứu cô, thậm chí chắn một phát súng cho cô đều là hẳn nên làm, cô căn bản không cần áy náy, nếu không phải hắn, cô sẽ không gặp phải chuyện đêm qua." “Đúng, anh nói rất đúng, từ đầu tới đuôi chuyện này chẳng liên quan gì đến anh.” Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu, nỗ lực duy trì nụ cười, không muốn làm mình trông quá chật vật buồn cười: “Cho nên khi bị Mộ Thành Chu bắt cóc, tôi không dám hy vọng xa vời anh tới cứu tôi, bị Trần Vân Phàm khinh nhục, tôi cũng không mơ tưởng anh tới cứu tôi, những điều này đều là tôi tự tìm, không liên quan gì đến anh.” Sắc mặt Lăng Tiêu càng âm trầm: “Nếu biết thì vì sao lại lộ ra vẻ mặt tủi thân và oán trách với tôi?” Cô không biết vẻ mặt này sẽ làm hắn phiền chán sao? Móng tay Thịnh Hoàn Hoàn cắm sâu vào lòng bàn †ay, cô cười càng xán lạn, nhưng hốc mắt vẫn không biết cố gắng mà đỏ lên: “Có sao? Anh nhìn lầm rồi. Khi nào ly hôn, tôi nhất định đến đúng giờ.” Lăng Tiêu cắn răng: “Cô nói lại lần nữa.” “Không phải muốn ly hôn sao, tôi chấp nhận, chọn sẵn thời gian đi, anh gửi tin nhắn cho tôi biết thì tôi nhất định đến đúng giờ… Ưm…” Thịnh Hoàn Hoàn mở to hai mắt, môi cô bị khoá lại, nụ hôn này tới quá đột ngột lại hung hãn, mang theo lửa giận làm người ta không thể hiểu được, giống như muốn nuốt sống lấy cô. Hắn quá ngang ngược, quá bá đạo, không cho cô từ chối. Mãi đến khi… Cô cắn rách bờ môi hắn. Lăng Tiêu bị đau nên rốt cuộc cũng buông cô ra. Rõ ràng người bị ức hiếp là cô, lửa giận và bất mãn của hắn lại lớn hơn cả cô: “Cách Mộ Tư xa một chút, trước khi chúng ta ly hôn, tôi không hy vọng lại nhìn thấy cô ở bệnh viện.” Nói xong, hắn buông cô ra rồi xoay người biến mất ở cửa thang máy. Sau khi trở lại bên ngoài phòng bệnh, bác sĩ còn chưa đi ra, Lăng Tiêu hút hai điếu thuốc ở bên ngoài, cuối cùng phòng bệnh cũng im ắng lại. “Rác” trên mặt đất đã được dọn sạch, Lam Nhan ngồi bên giường bệnh, nhưng lại an tĩnh một cách lạ thường, lửa giận trong lòng Lăng Hoa Thanh vẫn chưa tan đi. Lăng Tiêu đẩy cửa ra, Lam Nhan mừng rỡ ngẩng đầu, thấy môi hắn bị rách thì vẻ mặt lập tức ảm đạm đi: “A Tiêu, môi anh?”