Tông Minh Hạo cong môi cười, sau đó dời tầm mắt sang quản gia, phân phó: "Đi chuẩn bị một chút cháo với trái cây."
"Vâng, đại thiếu gia"_Quản gia lập tức xoay người đi chuẩn bị.
Mặt Tần Lục Nguyệt đỏ ửng lên, hận không thể tìm cái lỗ nào để chui xuống cho đỡ xấu hổ.
Mất mặt quá đi!
Tông Minh Hạo tiếp tục nói: "Phòng ngủ ở tầng hai, phòng thứ nhất bên tay phải."
"Ồ! Tôi biết rồi."_Mặt Tần Lục Nguyệt lại đỏ lên, nhanh chóng kéo váy đi về phía cầu thang.
Tông Minh Hạo cũng đi nhanh theo.
Tần Lục Nguyệt vừa muốn mở miệng, Tông Minh Hạo đã cười trào phúng, nói: "Không có dấu vân tay của tôi, cô định có thể vào phòng thế nào?"
Tần Lục Nguyệt ngượng ngùng, cắn môi nói: "Tôi không có ý đó. Chỉ là tôi muốn hỏi, hiện tại chúng ta đang ở biệt viện Tây Trang, phòng nhiều như vậy, có thể tách nhau ra ngủ hay không..., tôi bảo đảm sẽ không nói chuyện này ra ngoài!"
Tông Minh Hạo đột nhiên cúi thấp người xuống, thì thầm vào tai Tần Lục Nguyệt: "Cô có biết vì sao bà nội sắp xếp cho chúng ta ở biệt viện Tây Trang không?"
Tần Lục Nguyệt lắc đầu.
"Ngốc!"_Tông Minh Hạo đứng thẳng người lên, nhìn chằm chằm Tần Lục Nguyệt, một lúc sau mới phun ra được một chữ.
Tông Minh Hạo nhanh chóng mở cửa bằng vân tay của mình, đẩy cửa đi vào, quay đầu nhìn thấy Tần Lục Nguyệt vẫn đứng nguyên một chỗ không hiểu gì, mở miệng nói một câu: "Đó là bởi vì người trong biệt viện Tây Trang này, đều là người của bà. Cô nói chúng ta chia phòng ngủ, bà nội có biết không? Cô định giải thích với bà như thế về việc chúng ta ở riêng?"
Tần Lục Nguyệt nghe hắn nói, cảm thấy rất có lý, vì thế liền bối rối đi vào theo.
Cả phòng ngủ được bài trí theo phong cách gọn gàng, nhưng từng chi tiết lại lộ ra vẻ hào hoa phú quý. Mỗi đồ vật ở đây đều vô cùng có giá trị, thậm chí còn có những món đồ vô giá.
Tần Lục Nguyệt đứng ở một chỗ, không biết nên làm gì.
Tông Thiên Yết cũng không quan tâm gì tới nó, mở một chai rượu, rót ra ly, một ngụm uống sạch rồi đi vào phòng tắm.
Chờ đến khi Tông Minh Hạo đi rồi, Tần Lục Nguyệt mới thở nhẹ ra.
Nghĩ đến những ngày tháng tiếp theo phải ở cùng với người đàn ông này, Tần Lục Nguyệt đã cảm thấy da đầu mình tê dại.
Có trời mới biết những ngày tháng sau này anh ta đối xử với mình như thế nào!
Tần Lục Nguyệt thử mở tủ quần áo ra, không có gì bất ngờ xảy ra, đúng như nó nghĩ, một nửa tủ treo quần áo của nó.
Phải thừa nhận rằng Tông gia thực sự rất giàu có.
Mới có vài ngày ngắn ngủi, mà quần áo đồ đạc của nó đã được chuẩn bị hết, thậm chí còn đúng với số đo của nó.
Cũng chỉ có những gia tộc như vậy mới có năng lực và tài lực như thế này.
Tần Lục Nguyệt cởϊ áσ khoác của Tông Minh Hạo ra, sau đó cởi bộ lễ phục lộn xộn trên người mình ra.
Ngón tay buông lỏng, lễ phục trên người rơi xuống, lộ ra thân hình đẹp đẽ của nó.
Nhưng mà Tần Lục Nguyệt không biết, giờ này phút này, đôi mắt của Tông Minh Hạo đang mở to nhìn nó từ trong phòng tắm.
Kính trong phòng tắm là kính một chiều.
Từ trong nhìn ra, có thể thấy rõ ràng. Nhưng từ ngoài nhìn vào thì sẽ không thấy gì cả.
Tần Lục Nguyệt không ngờ rằng, toàn bộ quá trình nó thay quần áo, đều bị Tông Minh Hạo nhìn thấy không sót chút nào.
Hầu kết của Tông Minh Hạo di chuyển vài lần, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng nóng lên.
Chết tiệt!
Người phụ nữ này...
Rốt cuộc có biết, làm như vậy trước mặt một người đàn ông là có ý gì không?
Cũng may Tần Lục Nguyệt rất nhanh đã mặc vào một bộ quần áo ngủ, nếu không.........
Tông Minh Hạo tắm rất nhanh, vừa ra đã nổi giận đùng đùng nói với Tần Lục Nguyệt: "Cô dùng phòng tắm bên ngoài!"
Mặt Tần Lục Nguyệt hiện lên vẻ không sao hiểu nổi.
bg-ssp-{height:px}
Mình lại làm sai cái gì?
Sao anh lại tức giận với mình như vậy?
Chẳng lẽ anh mắc bệnh thích sạch sẽ?
Dùng phòng tắm bên ngoài càng tốt, mình cũng không muốn cùng anh xảy ra chuyện gì.
"Được, tôi biết rồi."_Tần Lục Nguyệt ôm quần áo xoay người rời đi.
Thấy Tần Lục Nguyệt đi ra, Tông Minh Hạo mới thở nhẹ ra một hơi. Hắn cũng không biết tại sao, theo bản năng hắn không muốn cho Tần Lục Nguyệt biết bí mật trong phòng tắm.
Không ngờ rằng cô gái này vẻ ngoài gầy yếu như vậy mà dáng người cũng không tồi.
Tắm rửa xong, bữa ăn khuya cũng đã được chuẩn bị đầy đủ.
Tần Lục Nguyệt ngồi một mình ở phòng ăn, vui vẻ ăn cháo.
Không ngờ chỉ là một bát cháo thôi mà cũng có thể nấu được ngon đến như vậy. Thật sự muốn tặng cho đầu bếp lời khen.
Tần Lục Nguyệt đang ăn rất vui vẻ, bỗng dưng cảm thấy trên đỉnh đầu xuất hiện áp lực rất lớn. Vừa mới ngẩng đầu lên, đã thấy Tông Minh Hạo mặc một bộ quần áo đơn giản ở nhà, ngồi xuống đối diện mình.
Tần Lục Nguyệt nhìn khắp nơi, cũng chỉ thấy trong phòng ăn có mỗi hai người bọn họ.
Tần Lục Nguyệt lập tức cúi đầu, nhanh chóng ăn hết bát cháo, nhỏ giọng nói một câu: "Tôi ăn no rồi."_Đứng dậy muốn rời đi.
"Đợi một chút."_Tông Minh Hạo bỗng nhiên gọi nó lại: "Tôi biết mục đích cô ở lại đây, cho nên, cô có muốn nói chuyện với tôi một chút về vấn đề này không?"
Tần Lục Nguyệt cứng đờ người lại.
Anh biết mục đích của mình?
Anh...không phản đối?
Tần Lục Nguyệt mang vẻ không tin được nhìn Tông Minh Hạo.
Ánh mắt Tông Minh Hạo hiện lên vẻ đã lường trước được. Anh rất muốn xem, cô gái nhỏ này, có thể gây lên sóng gió gì. Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi.
Tần Lục Nguyệt không nhịn được mở miệng hỏi: "Anh muốn nói chuyện gì?"
Tông Minh Hạo chỉ vào chỗ cô vừa mới ngồi, Tần Lục Nguyệt lập tức ngoan ngoãn ngồi lại, vội vàng nhìn Tông Minh Hạo. Nhìn Tần Lục Nguyệt đang lo lắng, khẩn trương nhìn mình, Tông Minh Hạo bỗng cảm thấy rất vui vẻ.
Cô gái này, chắc chắn không nghĩ tới bản thân sẽ có ngày hôm nay.
Năm đó, lúc cô đối xử với bản thiếu gia đây --- khụ, khụ khụ khụ, chuyện này không thể để yên được!
Tông Minh Hạo nở một nụ cười rất đẹp trai, ngón tay gõ lên mặt bàn theo nhịp, hỏi: "Cô muốn nghe chuyện gì?"
Tần Lục Nguyệt bị những lời này của hắn làm suýt nữa sặc.
Sao anh ta có thể vô sỉ đến mức này cơ chứ?
Không phải chính anh muốn nói sao?
Bây giờ còn hỏi ngược lại mình muốn nghe cái gì!
Mình đương nhiên là muốn --- nhịn, phải nhịn, không được tức giận, tuyệt đối không được tức giận, mình phải nhịn!
"Được, nếu anh đã hỏi, tôi cũng sẽ nói thẳng với anh."_Tần Lục Nguyệt cắn răng, quyết định trực tiếp nói cho hắn.
Dù sao, với thân phận của Tông Minh Hạo, sớm muộn gì anh cũng sẽ biết. Nếu mình muốn mượn sức lực của Tông gia, nhất định không qua nổi mắt anh.
Tông Minh Hạo cười như không cười nhìn nó.
Tần Lục Nguyệt bất chấp ánh mắt của hắn, nói một lượt: "Tôi muốn nhờ anh điều tra vụ án của Tần gia năm trước, vì sao toàn bộ Tần gia đều chết một cách kỳ lạ. Hai mươi năm trước, khi tôi chưa sinh ra, ông nội vì sinh bệnh mà chết, ngày sau, bà nội cũng ra đi. Khi tôi vừa ra đời, cha mẹ tôi lại qua đời vì tại nạn. Cả Tần gia trên dưới, chỉ còn một mình tôi và một người cô vừa mời trưởng thành. Cả tôi và cô đều nghi ngờ cái chết của họ đều có vấn đề, có người cố ý mưu sát bọn họ. Nhưng với năng lực của tôi và cô, căn bản không thể điều tra được cái gì."
"Ồ!"_Tông Minh Hạo ung dung nói: "Muốn tôi giúp cô? Vậy cô có thể cho tôi được cái gì?"
Tần Lục Nguyệt cắn răng nói: "Tôi biết Tông gia cưới tôi về, là để giải trừ vận xui cho Tông nhị thiếu. Tôi bảo đảm, tuyệt đối sẽ không lấy của Tông gia một đồng nào cả! Chỉ cần giúp tôi điều tra rõ chuyện này xong, lúc nào anh cũng có thể ly hôn! Tôi có thể viết giấy làm chứng, sau khi ly hôn, tôi lập tức sẽ dọn ra ngoài."
Tông Minh Hạo nhẹ nhàng nở nụ cười.
Nam thần đúng là nam thần, ngay cả âm thanh khi cười rộ lên cũng êm tai như vậy.
Tông Minh Hạo chậm rãi nói: "Nếu tôi nói, tôi không cần những thứ này mà...tôi muốn tất cả mọi thứ của cô thì sao?"