Tần Lục Nguyệt trợn tròn mắt, nhìn Tông Minh Hạo với vẻ khó hiểu.
Đôi mắt của Tông Minh Hạo bất động, không hiện lên bất cứ cảm xúc gì, cứ như vậy, bình tĩnh nhìn Tần Lục Nguyệt.
Khi hắn nói ra những lời này, chính hắn cũng cảm thấy hoảng sợ.
Tại sao mình lại nói như vậy?
Đúng rồi, mình chính là muốn báo thù!
Mình muốn cô gái này phải trả giá lớn cho việc làm năm đó!
Thực ra hắn có rất nhiều cách có thể làm cho nó sống không bằng chết, nhưng hắn cố tình chọn phương pháp này. Hắn muốn làm cho Tần Lục Nguyệt yêu mình, sau đó sẽ bỏ rơi nó.
Đúng vậy, theo bản năng, hắn đã lựa chọn phương thức này mà không phải những cách khác.
Tần Lục Nguyệt dường như hiểu lầm cái gì đó, xoay người cầm túi xách của mình lại, đổ mọi thứ trong túi ra bàn, vẻ mặt đáng thương, nói: "Tất cả tài sản của tôi chỉ có như vậy thôi. Tôi không có tiền"
Tông Minh Hạo im lặng nở nụ cười.
Hắn cũng không định giải thích, từ một đống đồ linh tinh trên bàn, lấy ra thẻ tiền lương của cô, nhìn một cái rồi ném lại chỗ cũ.
Tông Minh Hạo khẽ phất tay, Tiểu Triệu không một tiếng động, lập tức xuất hiện, cung kính đưa cho Tông Minh Hạo một cái thẻ đen đang cầm trong lòng bàn tay.
Tông Minh Hạo đưa cái thẻ tín dụng vô thời hạn ấy cho Tần Lục Nguyệt, nói: "Đây là thẻ phụ, cô tùy ý dùng như thế nào cũng được. Điều kiện là: trong vòng một năm, làm tốt bổn phận thiếu phu nhân của Tông gia."_Nói xong câu đó, Tông Minh Hạo nói thêm một câu: "Cô làm bất cứ chuyện gì, tôi cũng sẽ không quan tâm. Nhưng điều kiện tiên quyết là: không được làm tổn hại đến danh dự của Tông gia".
Tần Lục Nguyệt vẫn không thể tin được hỏi Tông Minh Hạo: "Đơn giản thế thôi?"
Làm sao có thể đơn giản như vậy chứ?
Chắc chắn không thể đơn giản như vậy được, chắc chắn anh ta còn phải có âm mưu gì đó?
Người đàn ông này có bao giờ tốt như vậy đâu?
Làm sao có thể đồng ý dễ dàng như vậy được?
Tần Lục Nguyệt nói thêm một câu: "Tôi muốn sử dụng nguồn lực của Tông gia để điều tra chuyện năm đó của gia đình tôi, cũng có thể sao?"
"Tiểu Triệu, sắp xếp một người"_Tông Minh Hạo hơi nghiêng đầu nói với trợ thủ của mình: "Giúp thiếu phu nhân điều tra chuyện năm đó."
"Vâng, tổng giám đốc."_Tiểu Triệu cung kính đáp lại, sau đó nói với Tần Lục Nguyệt: "Thiếu phu nhân, tôi sẽ sắp xếp cho cô một người đặc biệt để điều tra giúp cô."
Tần Lục Nguyệt đến bây giờ vẫn cảm thấy bản thân như đang nằm mơ vậy!
Anh lại có thể tốt như vậy sao?
Không thể tin được!
Đáy mắt của Tông Minh Hạo lóe lên ý cười.
Đương nhiên không đơn giản như vậy.
Tôi sẽ để cho cô quen với cảm giác thuận lợi mà vị trí thiếu phu nhân của Tông gia mang lại, sau đó nhanh gọn lấy lại nó.
Nói đơn giản là thật chiều chuộng cô, sau đó vô tình rời bỏ.
Để cô cảm nhận cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Chỉ có sự tra tấn như vậy, mới có thể giải được nỗi hận năm đó của mình.
Tần Lục Nguyệt nghe được mình có thể lợi dụng nguồn lực của Tông gia để điều tra chuyện năm ấy, suýt chút nữa bật dậy hoan hô, nhảy nhót, lập tức nắm lấy tay trái của Tông Minh Hạo, kích động nói: "Thật vậy sao? Thật tốt quá, cảm ơn anh! Anh đúng là người tốt! Tôi sẽ cảm kích anh cả đời! không, không, không, tôi nhất định sẽ báo đáp anh! Thật sự rất cảm kích!"
Ánh mắt Tông Minh Hạo lập tức nhìn vào bàn tay của mình đang bị nó nắm lấy nhưng cũng không có ý đẩy nó ra.
Mắt Tiểu Triệu lập tức mở to!
Tổng giám đốc thế mà lại không hất tay cô ấy ra!
Phải biết rằng, Tổng giám đốc cực kì không thích phụ nữ động vào mình.
Đây cũng là lý do tại sao bao nhiêu năm qua bên cạnh ngài ấy không có người phụ nữ nào.
Từ hành động vừa rồi, có thể thấy rằng, thiếu phu nhân đối ngài ấy thật sự rất đặc biệt.
Tần Lục Nguyệt thật sự phấn khích quá mất, cầm tay Tông Minh Hạo nói cảm ơn nửa ngày, rốt cuộc mới nhận ra, vèo một cái buông tay hắn ra, hai tay bối rối giấu sau lưng, khẩn trương lau vào quần áo của mình, lắp bắp nói: "Này.... Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu. Tôi chỉ nhất thời kích động nên mới..."
Ánh mắt của Tông Minh Hạo hiện lên tia nguy hiểm.
Mỗi lần cô gái nhỏ này cầm tay mình xong đều vô thức lau lại tay.
Cô ghét bỏ mình?bg-ssp-{height:px}
Hừ!
"Không còn sớm nữa, tôi đi nghỉ trước! Ngủ ngon!"_Tần Lục Nguyệt như có cháy phía sau, vèo một cái, chạy ra khỏi phòng ăn, chạy thẳng về phòng ngủ.
Nhìn bóng dáng chật vật của nó, Tông Minh Hạo không những không tức giận mà còn nhẹ nhành nở nụ cười.
.
..
...
Đến khi Tông Minh Hạo trở về phòng, Tần Lục Nguyệt đã ôm chăn ngủ ở trên ghế sofa.
Ngủ ở sô-pha sao? Rất có ý thức!
Tông Minh Hạo nhướng mày, cũng không quấy rầy nó, quay người lên giường nằm.
Vì hôm nay thực sự rất mệt mỏi, Tần Lục Nguyệt vừa mới đặt lưng xuống đã ngủ say. Nhưng Tông Minh Hạo lại không buồn ngủ, ngồi dậy, nhìn Tần Lục Nguyệt ngủ.
Nó ngủ thϊếp đi, nhưng hình như mơ thấy chuyện gì đó rất kinh khủng, nên không ngủ được yên.
"Bố ơi, mẹ ơi..."_Tần Lục Nguyệt thì thầm trong lúc ngủ mơ, dưới hàng lông mi, xuất hiện những giọt nước mắt lăn dài.
Tông Minh Hạo nhìn Tần Lục Nguyệt, bỗng nhiên thở dài một tiếng, bước xuống giường tiến về chiếc sô-pha, ôm Tần Lục Nguyệt quay trở lại giường, đặt nó xuống.
Nhìn thấy bên má nó còn vương lại nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn lại đầy vẻ đau khổ. Không hiểu tại sao hắn lại cảm thấy đau lòng. Tông Minh Hạo cắn răng, nhỏ giọng nói: "Đêm nay phá lệ cho cô ngủ bên cạnh bản thiếu gia nhưng không có lần sau."
Không biết có phải hay không, cảm thấy độ ấm và cảm giác an toàn, Tần Lục Nguyệt theo bản năng liền nhích lại gần người Tông Minh Hạo.
Tông Minh Hạo trơ mắt nhìn Tần Lục Nguyệt giống như con cá nhỏ chui vào ngực mình, sau đó giống một đứa bé ôm lấy cổ hắn nặng nề ngủ tiếp.
Tông Minh Hạo đột nhiên cảm thấy mình lại tự rước rắc rối vào người.
Mình là một người đàn ông, một người đàn ông rất bình thường!
Ôm một cô gái nũng nịu, dịu dàng như vậy trong lòng nhưng mình lại không cảm thấy chán ghét mà lại có phần đau lòng cho cô ấy!
...
Nhưng mà, đêm nay mình ngủ như thế nào đây?
Tông Minh Hạo nắm lấy tay của Tần Lục Nguyệt, định bỏ nó ra khỏi hắn.
Nhưng đúng lúc này, Tần Lục Nguyệt lại động đậy, môi cô thoáng cái lại dán vào hầu hết của Tông Minh Hạo, mùi hương thơm mát của riêng nó bất ngờ ập đến, khiến cho động tác của hắn ngưng lại, cả người cứng đờ.
Hắn bỗng nhiên không muốn đem nó quăng ra ngoài nữa.
Quên đi, cứ như vậy mà ngủ cũng được.
Tông Minh Hạo buông tay Tần Lục Nguyệt ra, điều chỉnh tư thế một chút, cứ như vậy, ôm Tần Lục Nguyệt tiến vào giấc ngủ.
Tông Minh Hạo nghĩ đêm nay hắn sẽ không ngủ được, nhưng mà trên thực tế hắn lại ngủ rất ngon.
Thậm chí còn ngủ ngon hơn so với hôm qua.
Gặp quỷ rồi!
Hắn vốn dĩ rất khó ngủ, chỉ cần có một chút tiếng động là hắn sẽ rất khó ngủ. Nhưng mà riêng người phụ nữ này, hắn lại có thể ngủ với nó thoải mái như vậy.
Từ trước tới giờ chưa bao giờ hắn ngủ ngon như vậy.
Cảm giác bình yên này, cả cảm giác an toàn này, trước đây chưa từng xuất hiện.
.
..
...
Tần Lục Nguyệt cũng ngủ rất ngon, vì cái gối này rất thoải mái.
ừ ừ ừ, thật thoải mái, về sau nhất định phải mua một cái gối như vậy.... Đợi đã, hôm qua mình ngủ trên sô-pha mà, làm gì có gối?
Tần Lục Nguyệt mở bừng mắt.
Mở mắt ra, đập vào trong mắt là một lồng ngực trơn bóng. Nhìn lên, là một khuôn mặt cực kì hoàn hảo, dưới cằm còn có chút ít râu.
Đợi đã, râu?