Bóng dáng ấy, thu hút mọi ánh nhìn. Bóng dáng ấy, vô cùng khí phách. Tần Lục Nguyệt tập trung nhìn, mới thấy rõ khuôn mặt của người đó.
Là anh?
Sao anh lại đến đây?
Tần Lục Nguyệt đột nhiên cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Tông Minh Hạo không nói anh muốn đến bữa tiệc này mà? Sao bây giờ lại...
Tông Minh Hạo nhìn thấy Tần Lục Nguyệt, giống như chim ưng nhìn thấy con mồi, đi nhanh về phía nó, rất tự nhiên nắm lấy cổ tay Tần Lục Nguyệt, giọng nói trầm thấp vang lên: "Anh biết em sẽ uống rượu, cho nên anh đến đón em về nhà"
Những người phụ nữ ở đây nghe xong câu đó, tất cả bọn họ đều say.
Là ai nói Tông gia đại thiếu gia không quan tâm cô vợ mới cưới của mình?
Người ta còn đích thân đến đón vợ về kia kìa!
Thử hỏi, đi một vòng cả cái giới thượng lưu này, có mấy vị đại thiếu gia có thể tự chạy đến đón vợ về nhà đây?
Có mấy ai không?
Tần Lục Nguyệt vừa muốn từ chối, Tông Minh Hạo đã nói nhỏ bên tai: "Đừng quên giao ước của chúng ta, trước mặt người khác phải cùng tôi đóng vai vợ chồng tình sâu! Nếu không, để bà nội và cha mẹ tôi biết, cô cảm thấy cô còn có thể mượn năng lực của Tông gia đi điều tra chuyện của gia đình cô sao?"
Tần Lục Nguyệt nghe xong, lập tức chủ động khoác tay Tông Minh Hạo, bắt đầu nhập vai phu thê ân ái: "Ừm! Em đang định gọi cho anh, vậy mà anh đã đến đây trước rồi. Chúng ta thế này có được xem là tâm hữu linh tê (người có lòng thì suy nghĩ giống nhau, thường được dùng để chỉ tình cảm nam nữ) không?"
Nhìn thấy Tần Lục Nguyệt phối hợp như vậy, đôi mắt chim ưng của Tông Minh Hạo liền trở nên dịu dàng: "Đó là đương nhiên! Đi thôi, chúng ta về nhà!"
"Được, chúng ta đi tạm biệt Nghiêm Nặc trước đã."_Tần Lục Nguyệt cố gắng trả lời.
Mẹ ơi, Tông Minh Hạo này nhập vai cũng nhanh quá rồi, bản thân mình nhìn thấy vẫn không thể quen được.
Vừa dứt lời, đã thấy Nghiêm Nặc kéo tay Nghiêm Sâm đi đến, Nghiêm Nặc trước sau như một vẫn rất ghét Tông Minh Hạo: "Yo, chỗ này của tôi thật đúng là có phong thủy tốt mà, ngay cả đại thiếu gia của Tông gia cũng có thể không mời mà đến."
Vẻ mặt Nghiệm Sâm đầy vẻ khó xử, không ngừng giải thích: "Tông thiếu, xin lỗi, Tiểu Nặc không có ý gì đâu!"
Nghiêm Nặc "hừ" một tiếng, không nói nữa.
Tông Minh Hạo cười nói: "Không sao! Nếu có ngày mà đại tiểu thư của Nghiêm gia mà không ghét người khác thì chắc chắn là ngày tận thế rồi! Nghiêm nhị thiếu, tôi và Lục Nguyệt xin phép về trước."
"Tông thiếu đi thong thả, Tần tiểu thư đi thong thả."_Nghiệm Sâm theo lễ gật đầu: "Tiếp đãi không chu đáo, mong hai vị bỏ qua cho."
Tầm Lục Nguyệt mỉm cười xua tay: "Nào có, nào có."
Nghiêm Nặc buông tay Nghiêm Sâm ra, chạy đến kéo tay Tần Lục Nguyệt, nói: "Lúc nào cô có thời gian thì nhớ đến đây tìm tôi chơi nhé!"
"Được."_Tần Lục Nguyệt ôn nhu trả lời.
Nghiêm Nặc cười sáng lạn, cô thật sự rất thích Tần Lục Nguyệt.
Nghiêm Sâm đích thân đưa Tông Minh Hạo và Tần Lục Nguyệt rời đi, nhìn bọn họ đi rồi mới quay lại.
Nghiêm Nặc mất hứng nói: "Anh hai, anh khách sáo với Tông Minh Hạo làm gì?"
Nghiêm Sâm bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Tiểu Nặc, Tông Minh Hạo bây giờ không còn là Tông Minh Hạo lúc trước nữa rồi. Anh ta đã về nước!"
"Thế thì sao chứ?"_Nghiêm Nặc nhăn mũi, nói: "Trước đây, anh có khách khí với anh ta như thế bao giờ đâu!"
"Đó là vì trước đây, anh ta là Tông Minh Hạo."_Ánh mắt Nghiệm Sâm sâu thêm vài phần: "Còn bây giờ, anh ta là người đứng đầu tập đoàn tài chính Tông Thị. Tiểu Nặc, thân thiết với Tần Lục Nguyệt hơn một chút, không chừng sau này sẽ có lợi."
Nghiêm Nặc lẩm bẩm: "Mấy cái chuyện lung tung, lộn xộn này em không quan tâm. Em chỉ cần anh hai không say mê người đàn bà trà xanh kia nữa là em thấy vui lắm rồi."
Nói xong, Nghiêm Nặc xoay người bước đi, để lại Nghiệm Sâm dở khóc dở cười đứng ở đấy, bất đắc dĩ lắc đầu.
Vừa lên xe cùng Tông Minh Hạo, Tần Lục Nguyệt lập thu hồi thái độ thân thiết, tự động duy trì khoảng cách với Tông Minh Hạo. Chỉ cần là lúc chỉ có hai người, Tần Lục Nguyệt đều ước gì cùng Tông Minh Hạo phủi sạch hết quan hệ, coi nhau là người vô hình.
Tông Minh Hạo nói: "Tiểu Triệu đã tìm người điều tra cho cô rồi, cô có thể liên lạc."
"Ừm!"_Tần Lục Nguyệt đáp lại.bg-ssp-{height:px}
"Vì đã qua rất nhiều năm rồi, hơn nữa chứng cứ năm đó để lại không nhiều lắm, cho nên chuyện này của cô phải mất một thời gian mới có thể điều tra rõ ràng." Tông Minh Hạo thanh âm trầm ổn, nói tiếp: "Cho nên, trong thời gian này, cô hãy làm tốt vai trò của mình, nếu không, tôi sẽ lấy lại tất cả quyền lợi của cô."
Tần Lục Nguyệt nhỏ giọng: "Tôi biết rồi."
Ngay lúc này, ô tô đột nhiên phanh gấp.
Tần Lục Nguyệt không phản ứng kịp, ngã người về phía Tông Minh Hạo: "A..."
"Cẩn thận!"_Tông Minh Hạo ôm lấy Tần Lục Nguyệt, người ngả ra sau khiến cả người nó ép sát vào hắn.
Trong ánh sáng mờ của đèn xe, hai người bốn mắt nhìn nhau, xuất hiện một dòng điện chạy dọc cơ thể hai người.
Tần Lục Nguyệt hoảng hốt, đứng bật dậy, ai ngờ vừa đứng dậy, trong lúc bối rối, không biết tay đã ấn vào chỗ nào, chợt nghe thấy Tông Minh Hạo rên lên một tiếng. Tần Lục Nguyệt nằm úp xuống lần nữa, sợ đến mức không dám động đậy.
"Anh...anh không sao chứ?"_Tần Lục Nguyệt rụt rè hỏi.
"Cô nói xem?"_Trong lời nói của Tông Minh Hạo đã xuất hiện vài phần âm u.
Người phụ nữ này, cô ấn đầu không ấn, lại ấn đúng chỗ đó.
Cô rốt cục là không hiểu thật hay giả vờ không hiểu vậy?
Tần Lục Nguyệt bị dọa, không dám nhúc nhích, run rẩy nói: "Tôi không cẩn thận làm anh bị thương rồi?"
Xong rồi, xong rồi! Vừa nãy mình có phải đụng mạnh vào chỗ nào quan trọng của anh rồi không?
Mình lại dám làm cho đại thiếu gia của Tông gia bị thương, mình phải ăn nói như thế nào với Tông gia đây?
Tông gia sẽ không bỏ qua cho mình đâu!
Tần Lục Nguyệt vừa mới tưởng tượng, sắc mặt liền trắng bệch.
Tông Minh Hạo bị nó nằm đè lên, nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt phản chiếu rõ ràng suy nghĩ của nó.
Vừa nhìn đã biết cô nghĩ cái gì.
Tông Minh Hạo tức giận, nói: "Ngoan ngoãn nằm yên cho tôi, đừng nhúc nhích!"
"Ừ, ừ, ừ!"_Tần Lục Nguyệt bối rối gật đầu, lập tức bất động, sợ mình lại làm hắn bị thương.
Tông Minh Hạo hít sâu mấy lần, mới làm cho người anh em đang muốn ngóc dậy của mình bình thường trở lại.
Tần Lục Nguyệt nằm yên trên ngực Tông Minh Hạo, lắng nghe tiếng tim anh đập, trong lòng lại xuất hiện những cảm giác kì lạ.
"Anh...không sao chứ?"_Hơi thở của Tần Lục Nguyệt quấn quýt bên tai Tông Minh Hạo, người anh em của anh vừa mới bình tĩnh lại một chút, bây giờ lại có xu hướng muốn ngẩng đầu dậy.
Tông Minh Hạo nghiêng mắt, ánh mắt tràn ngập tình cảm nhìn Tần Lục Nguyệt.
Ánh mắt tình cảm ấy, làm cho Tần Lục Nguyệt ngây người.
Anh đúng là yêu nghiệt mà!
"Vậy cô hi vọng tôi có việc gì?"_Tông Minh Hạo hỏi lại, vòng tay ôm chặt cô, cơ thể Tần Lục Nguyệt càng dựa sát vào người anh.
Cơ thể hai người càng lúc càng sát vào nhau, gương mặt Tần Lục Nguyệt đã hiện lên sắc đỏ.
Ngay lúc này, vang lên tiếng thắng xe.
Cuối cùng cũng về đến Biệt viện Tây Trang.
Tông Minh Hạo lập tức buông Tần Lục Nguyệt ra, Tần Lục Nguyệt bây giờ mới có được tự do, lúng túng nói với Tông Minh Hạo: "Xin lỗi! Tôi......."
Tông Minh Hạo không phản ứng, mở cửa xuống xe đi ra rồi nha chóng lên phòng, lập tức vào phòng tắm.
Tần Lục Nguyệt như một đứa trẻ làm sai, đứng trong phòng.
Nhất định là do vừa nãy cổ động vào anh, làm cho anh chán ghét rồi!
Mình thật sự không cố ý mà.