Tông Minh Hạo vào phòng tắm, mở nước lạnh, dội nửa ngày mới có thể dập được đi dục hỏa của mình.
Thông qua cửa thủy tinh, hắn nhìn thấy Tần Lục Nguyệt rất giống một đứa trẻ, vẻ mặt rối bời, đứng ở một chỗ như đang hối lỗi. Đôi mắt chim ưng của hắn trầm xuống.
Tắt nước, đẩy cửa ra ngoài, muốn nói những lời nhẹ nhàng với nó nhưng lời nói đến miệng lại biến thành: "Cô còn không mau đi tắm rửa, nghỉ ngơi? Đứng ngây ra đấy làm gì?"
Tần Lục Nguyệt đợi nửa ngày vẫn chưa thấy Tông Minh Hạo đến mắng mà lại nói một câu như vậy, nó vẫn không yên tâm hỏi lại: "Anh.... Thật sự không sao chứ?"
Tông Minh Hạo giơ tay, nhẹ nhàng ấn một cái vào trán Tần Lục Nguyệt: "Tôi không sao, cô thấy rất thất vọng?"
Tần Lục Nguyệt thấy hắn giơ tay về phía mình, đã chuẩn bị sẵn tâm lý chịu đau nhưng mà hắn lại chỉ ấn một cái rất nhẹ xong liền thôi. Mặt Tần Lục Nguyệt hiện lên vẻ mờ mịt.
Mình làm anh bị thương, mà anh lại không tức giận?
Vậy thì hôm trước ở biệt thự của Mễ gia, mình không làm gì cả mà tại sao anh lại tức giận đến như vậy?
Đúng là một người kỳ lạ!
Thôi, anh không có việc gì là tốt rồi.
Mình cũng không cần áy náy nữa.
Tần Lục Nguyệt "a" một tiếng, xoay người lấy quần áo rồi đi đến phòng tắm bên ngoài.
Nhìn theo bóng dáng của nó, ánh mặt Tông Minh Hạo lại tiếp tục sâu thêm vài phần.
...
Tốc độ tắm của Tần Lục Nguyệt rất nhanh, một lúc đã xong. Sấy khô tóc, ôm chăn, lại tiếp tục ngủ ở ghế sô-pha.
Tông Minh Hạo nhìn Tần Lục Nguyệt như vậy, nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Cô rất thiếu tiền, nhưng vì sao lại không cần tiền của tôi?"
Tần Lục Nguyệt đang trải chăn, từ từ gấp một nếp, ngay sau đó đè lên, vuốt vuốt cho thẳng nếp, chậm rãi trả lời: "Có nợ phải trả. Tiền thì có thể dễ dàng trả lại, nhưng tình nghĩa thì không dễ dàng trả."
Nói xong câu đó, Tần Lục Nguyệt xốc chăn lên, nằm xuống, lại tiếp tục nói: "Anh chịu giúp tôi, tôi đã thấy rất mãn nguyện rồi. Làm người không thể quá tham lam, tham lam quá thì cái gì cũng sẽ không có được."
Tông Minh Hạo nằm trên giường, nghe nó nói vậy liền buông cuốn sách trên tay xuống, nhìn Tần Lục Nguyệt đang nằm trên ghế sô-pha, nói: "Ồ! Cô rất có ý thức về bản thân mình."
"Trên thế giới này không có bữa cơm nào miễn phí cả. Muốn có được cái gì, thì phải trả một cái giá xứng đáng. Đạo lý này, tôi vẫn hiểu được."_Mái tóc đen nháy của Tần Lục Nguyệt xõa xuống, tạo nên một khung cảnh rất đẹp, nó ngước lên nhìn ngọn đèn trên đỉnh đầu, ánh mắt mơ màng, nói: "Tông thiếu, tôi sẽ cố gắng chấp hành thật tốt giao ước của chúng ta. Tuyệt đối không vượt quá nửa bước, anh yên tâm!"
"Phải không?"_Khóe miệng Tông Minh Hạo gợi lên một nụ cười xấu xa, ánh mắt thâm sâu nhìn nó.
"Ừm!"_Tần Lục Nguyệt trả lời vô cùng chắc chắn: "Nhất định là vậy!"
"Được, vậy ngủ đi!"_Tông Minh Hạo cầm lấy điều khiển từ xa, tắt hết đèn trong phòng.
Tần Lục Nguyệt cũng nhắm mắt lại: "Ngủ ngon!"
Tông Minh Hạo không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn nó trong bóng tối. Quả nhiên, một lúc sau, tiếng hít thở đều đặn vang lên.
Cô gái này thật sự là...nói ngủ liền ngủ rồi!
Tông Minh Hạo chờ Tần Lục Nguyệt ngủ say, sau đó lẳng lặng xuống, đi đến sô-pha, cẩn thận bế nó lên, đặt lên giường.
Xem sáng mai cô lại giả vờ như thế nào?
Tần Lục Nguyệt vừa lên giường, quả nhiên lại tự động tìm vị trí thoải mái, xoay người rúc vào trong ngực Tông Minh Hạo, tìm một tư thể thoải mái, sau đó tiếp tục ngủ ngon lành. Miệng Tông Minh Hạo nhếch lên, giống như đã làm được một việc gì đó rất quan trọng, trên mặt toàn là ý cười mà chính bản thân hắn cũng chưa phát hiện ra.
Một đêm yên giấc.
Ngày hôm sau, trời dần sáng.
Tần Lục Nguyệt cảm thấy nó ngủ rất thoải mái.
Người giàu đúng là người giàu, ngủ sô-pha thôi mà cũng có thể thoải mái như thế.
Còn có hệ thống tự ổn định nhiệt!
bg-ssp-{height:px}
Hơn nữa còn rất êm ái nữa!
Hả? Đợi chút!
Tần Lục Nguyệt mở mắt.
Không mở còn đỡ, vừa mở, cả linh hồn nhỏ bé của nó liền bị dọa suýt bay đi mất!
Tại sao mình lại ở trên giường rồi?
Hôm qua, trước khi đi ngủ mình đã xác định lại rất nhiều lần rồi, % là mình ngủ trên sô-pha mà.
Vì sao khi tỉnh dậy lại biến thành ở trên giường?
Mình thật sự không leo lên giường!
A a a, chuyện này không rõ ràng giải thích được!
Không được, không thể bị anh phát hiện!
Tần Lục Nguyệt lại giở trò cũ ra, rón rén từ trong ngực Tông Minh Hạo chui ra, sau đó nhanh nhẹn xuống giường, chạy về ghế sô-pha nằm, đắp chăn kín mặt, giả chết!
Tông Minh Hạo cũng không tỉnh lại, cùng Tần Lục Nguyệt đóng kịch.
Đợi một lúc, rốt cuộc Tần Lục Nguyệt không chịu được nữa, nhẹ nhàng vén chăn lên, xác định Tông Minh Hạo vẫn chưa tỉnh.
Mới rón rén đứng lên, ôm chăn định đi ra ngoài.
Chờ anh tỉnh lại, thì mình nói là mình bị mộng du đi ra cửa đi!
Dù sao đi đâu cũng được, miễn là không phải đi lên giường là được rồi!
Nhưng Tần Lục Nguyệt vừa đi được hai bước, phía sau đã truyền đến tiếng nói của Tông Minh Hạo: "Cô muốn đi đâu?"
Người Tần Lục Nguyệt cứng đờ lại.
Tần Lục Nguyệt chậm chạp quay lại, trong lòng hạ quyết tâm, kiên quyết không thừa nhận!
"Ha, ha, ha..."_Tần Lục Nguyệt cười ngây ngô: "Chào buổi sáng! Tôi đi rửa mặt, đúng, rửa mặt! À không, tôi bị mộng du, đi ra bên ngoài."
Nhìn bộ dạng nói năng lộn xộn của Tần Lục Nguyệt, Tông Minh Hạo thật sự nhịn cười đến nội thương! Hắn, dường như trêu nó đến nghiện rồi.
"Phải không? Lần đầu tiên tôi thấy có người bị mộng du mà trông vẫn tỉnh táo như cô đấy!"_Tông Minh Hạo không chút khách khí vạch trần nó.
"Tôi vừa bị mộng du, nhưng bây giờ tỉnh lại rồi!"_Tần Lục Nguyệt trợn mắt nói dối: "Tông thiếu, tật xấu này của tôi rất đáng sợ, nếu không thì về sau anh cho tôi ngủ ở phòng khác đi!"
"Vậy cô giải thích với bà nội và bố mẹ như thế nào?"_Tông Minh Hạo nhìn nó nói: "Cô giải quyết được vấn đề này, tôi sẽ đồng ý với cô!"
Nói xong, Tông Minh Hạo xuống giường, không thèm để ý đến phản ứng của nó.
Tận Lục Nguyệt lại nhụt chí, ỉu xìu người xuống.
Mình không có lá gan ấy a!
Nhưng mà phải làm sao bây giờ?
Nếu mình còn ở chung phòng với Tông Minh Hạo, thì việc mình mộng du rồi trèo lên giường của anh ngủ sớm muộn gì cũng bị phát hiện.
Mà một khi bị phát hiện, mình có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được!
Tần Lục Nguyệt vắt óc suy nghĩ về vấn đề này, nhưng mà nghĩ mãi không ra, ngay cả đến lúc ăn sáng, lòng cũng không yên được. Nhìn thời gian, đã đến giờ đi làm, Tần Lục Nguyệt lại như mọi ngày cầm túi xách và chìa khóa xe lên, rời khỏi nhà.
Tần Lục Nguyệt lại mang xe đỗ ở bãi đỗ như thường lệ, sau đó đi bộ đi làm. Nó vừa đến cửa công ty, liền nghe thấy ở đằng sau có người liên tục nhấn còi. Tần Lục Nguyệt đi lui vào bên trong một chút, nhưng hình như đối phương vẫn không hài lòng, lại tiếp tục ấn còi inh ỏi.
Tần Lục Nguyệt tức giận quay đầu lại, muốn nhìn xem rốt cục là ai mà không có đạo đức khi ở nơi công cộng như thế, chẳng lẽ không biết tiếng còi cũng là một loại tạp âm gây ô nhiễm sao?
Nó vừa quay đầu lại, miệng còn chưa mở thì đã ngây ngẩn cả người. Cái người vô ý thức ở phía sau nó liên tục ấn còi, không phải là ai xa lạ mà chính là bạn gái mới của Trần Cao - Vương Lan.
Vương Lan ngồi ở ghế phụ lái, vẻ mặt diễu võ dương oai, rất có dáng vẻ nếu không đem Tần Lục Nguyệt đạp dưới chân thì nhất quyết không bỏ qua.