Chương
Bạch Ngọc Lan thấy có một miếng thịt trong bát lại quay sang nhìn Dương Tử Sâm trong lòng có chút nhộn nhạo, đây là lần đầu tiên anh lại chủ động với cô như vậy, Bạch Ngọc Lan không còn gì vui sướng hơn, mặc kệ ba người trước mắt không khí giữa hai người sặc mùi hạnh phúc.
Dương Tử Hiên có chút không cam, màn kịch hắn đã bày ra trước mặt vậy mà Dương Tử Sâm lại làm như không có chuyện gì như vậy sao? Đây không phải là biểu hiện mà hắn muốn thấy, chẳng phải Dương Tử Sâm vẫn còn yêu Cao Kỳ Anh sao tại sao lại quay sang quan tâm Bạch Ngọc Lan, lẽ nào anh ta cũng phải lòng cô ta rồi sao? Hắn âm thầm quan sát hai người, sắc mặt của Dương Tử Sâm vẫn như thường, hắn câm chặt đôi đũa trong tay lại ra hiệu cho mẹ mình.
Bà Xuân cũng có chút tức tối đang muốn mở miệng nói thì ông Dương bất chợt lên tiếng: “Đang ăn cơm thì mau ăn đi có cái gì muốn nói thì ăn xong rồi nói, bàn cơm không phải nơi các anh các chị làm loạn.”
Ông Đương thế này coi như là cảnh cáo lời nói của bà Xuân như bị nghẹn ở cổ họng, sắc mặt cũng có chút khó coi, ông già này lúc nào cũng chỉ để ý đến Dương Tử Sâm, đáng ghét.
Bữa cơm kéo dài hai mươi phút cũng kết thúc sau khi ăn xong mọi người dùng tráng miệng nhưng Dương Tử Sâm không muốn ăn hoa quả nên đã nói Bạch Ngọc Lan đẩy mình vào phòng, ngôi với đám người này gân nửa tiếng anh coi như là đủ kiên nhẫn rồi.
Vào trong phòng Bạch Ngọc Lan lại nói: “Anh đừng cố ép bản thân nếu anh không muốn ông nội cũng sẽ không ép anh.”
“Không sao, chỉ là bữa cơm thôi không có việc gì.”
Dương Tử Sâm nhàn nhạt trả lời, anh biết cô đang lo lắng điều gì.
“Nhưng mà chúng ta phải ăn cơm với bọn họ lâu dài, anh…
Bạch Ngọc Lan vẫn còn lo lắng thế nhưng cô chưa nói xong Dương Tử Sâm đã nói: “Có em bên cạnh tôi là được những người khác tôi không quan tâm.”
Nghe vậy Bạch Ngọc Lan khá bất ngờ lại cười nói: “Được, lúc nào em cũng ở bên anh không để những người kia ức hiếp chồng em.”
Cô vừa nói vừa ôm cánh tay săn chắc của anh, cô không cho phép ai đụng đến người đàn ông của mình.
Dương Tử Sâm lại nói: “Yên tâm, bọn họ không ức hiếp được đến đầu tôi, sau này em cũng không cần để ý đến đám người đó.”
Bạch Ngọc Lan bỗng chốc lại ngẩng mặt lên nhìn anh: “Tử Sâm, em vừa phát hiện ra một điều, anh hình như có chút thay đổi lúc nãy mẹ chồng ám chỉ rõ ràng như vậy anh không hề tức giận, còn cả Dương Tử Hiên và Cao Kỳ Anh, bọn họ là cố tình diễn kịch cho anh xem nhưng anh hình như không để tâm, thậm chí còn không nhìn bọn họ.”
Điều này cũng quá kỳ lạ rồi, chiếu theo tính tình bình thường của anh anh sẽ nổi xung lên mới đúng.
Dương Tử Sâm biết cô nói gì lại bảo: “Tôi đã không giống trước đây rồi, em nói đúng tôi có tức giận cũng vô dụng, bọn họ ngược lại càng thêm vui vẻ vậy thì tôi cân gì mua vui cho người khác.”
“Tử Sâm, anh đã suy nghĩ thông suốt rồi sao, không bị họ kích thích nữa.”
Bạch Ngọc Lan vô cùng vui vẻ, anh như hiện tại là tốt nhất.
“Ừm.”
Dương Tử Sâm gật đầu lại hỏi: “Có phải lúc trước tôi rất quá đáng không?”
Thấy khuôn mặt tự trách của anh Bạch Ngọc Lan chỉ mỉm cười nói: “Thực ra ban đầu em chỉ coi anh như đứa trẻ ngỗ nghịch thích náo loạn mà thôi cũng không đến mức quá đáng, chỉ là anh đập nhiều đồ như vậy cảm thấy có chút tiếc.”
Nhớ lại ngày đầu khi cô bước vào căn phòng này người đàn ông này đã ném bể khá nhiều đồ quý giá nhưng mà nhà họ Dương giàu có hôm sau phòng của anh lại đâu vào đấy thứ gì nên có vẫn có.
Dương Tử Sâm cũng nhớ lại ngày đó, anh có chút áy náy nói: “Ngọc Lan, xin lỗi em.”
“Ách.”
Đang hồi tưởng lại nghe anh xin lỗi Bạch Ngọc Lan bừng tỉnh nhìn anh.
“Tại sao lại muốn xin lỗi?”
Anh cũng đâu là chuyện gì có lỗi với cô.
“Nhiều lần tôi đã làm em bị thương, lúc đó chắc em ghét tôi lắm đúng không.”
Dương Tử Sâm rủ mắt xuống, anh nhớ lần cô bị thương nặng nhất chình là lần trong phòng tắm kia, lúc đó trong đầu anh lóe lên một tia áy náy nhưng nghĩ cô chỉ đang giả vờ nên không muốn quan tâm đến cô.
Bạch Ngọc Lan không thích nghe những lời này từ anh cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ bèn cười nói: “Nếu thấy có lỗi thì bù đắp cho em đi.”
Dương Tử Sâm nghe vậy nâng mắt lên mơ hồ hỏi: “Bù đắp như thế nào?”
“Mỗi ngày yêu em nhiều một chút coi như là bù đắp rồi, anh nghĩ mình có làm được không?”
Bạch Ngọc Lan chớp mắt với anh lại cười như có như không.
Dương Tử Sâm nhìn vẻ mặt chứa đây mong chờ của cô anh lại bất chợt ôm lấy cô nhẹ nhàng nói: “Được.”
“Anh, anh vừa nói gì, anh nói được sao?” Bạch Ngọc Lan không dám tin hỏi lại.