Chương
“Thế nào, không muốn tôi yêu em à?”
Hiếm khi Dương Tử Sâm lại có ý bỡn cợt Bạch Ngọc Lan lại càng thêm bất ngờ, hôm nay anh đã có rất nhiều điểm lạ khiến cô không phân biệt được người trước mặt có phải là anh hay không.
Cô vô thức lắc đầu: “Không phải, chỉ là anh đồng ý nhanh quá khiến em không kịp phản ứng nhưng mà em phải nói trước cho anh biết, một khi nói được phải làm được.”
“Dương Tử Sâm tôi trước nay chưa có một điều gì nói mà không làm được.”
Dương Tử Sâm vô cùng tự tin nói.
Bạch Ngọc Lan cuối cùng thỏa mãn cô tựa vào ngực anh thì thào: “Em rất mong chờ những ngày tháng sau này.”
Hôm sau Bạch Ngọc Lan ra ngoài mua mấy quyển sách lại tiện thể ghé vào tiệm thuốc mua thuốc cho Dương Tử Sâm, mấy ngày nay nhiều chuyện xảy ra cô cũng quên mất chuyện này, mà thằng nhóc Tiểu Khải kia cũng không nhắc nhở cô, nói ra thì cũng tại Dương Tử Sâm không muốn uống thuốc nữa nên mới ngăn cản cậu ta.
Rời khỏi tiệm thuốc Bạch Ngọc Lan đang muốn bắt taxi về nhà thì cảm nhận được có người đi theo mình, cô không gọi taxi nữa mà đi vào một con hẻm bên cạnh, hẻm này có chút vắng vẻ nên cô có thể nghe rõ tiếng bước chân phía sau, Bạch Ngọc Lan cười nhạt một tiếng mắt thấy đi như vậy cũng đủ rồi cô liền quay phắt người lại.
Hai người phía sau không nghĩ Bạch Ngọc Lan bất chợt quay lại, bọn chúng dừng bước nhìn nhau một cái, lại nghe cô hỏi: “Hai anh đi theo tôi nãy giờ có mỏi chân hay không, chúng ta nghỉ ngơi chút chứ hả.”
Không ngờ đối phương lại phản ứng như vậy một trong hai nhìn cô nở nụ cười quỷ dị: “Cô em là vợ của tên tàn phế Dương Tử Sâm đúng không?”
Người hỏi là người đàn ông mặc áo ba lỗ khuôn mặt nhìn có chút hung tợn.
“Tàn phế? Tôi đề nghị anh nói chuyện đàng hoàng, chồng tôi không phải là tàn phế.”
Bạch Ngọc Lan lạnh lùng nói, nghe giọng điệu của đối phương cô cũng đoán được bọn họ cũng chẳng phải người tử tế.
“Ha ha, đã ngôi trên xe lăn thì chính là tàn phế.”
Tên kia cười lớn mấy tiếng, không giấu được sự khinh bỉ trong đó.
Bạch Ngọc Lan toàn thân lạnh run, lại kiềm chế nói: “Tôi khuyên ăn quản tốt cái miệng của mình, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy đâu, đến lúc đó cái miệng của anh thế nào tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
“Khẩu khí của cô em cũng lớn thật đấy nhưng mà anh đâu thích, chưa kể nhan sắc và dáng dấp của cô em không tệ.”
Người đàn ông nói xong muốn chạm vào người cô lại bị Bạch Ngọc Lan nhanh chóng né tránh.
“A, phản ứng cũng rất nhanh anh đây càng ngày càng hứng thú với cô em rồi đấy.”
Hắn cười gian một tiếng.
“Nhưng mà tôi lại không thích anh.”
Bạch Ngọc Lan thẳng thắn nói lại nhân lúc hắn không để ý cho hắn một một cú đấm ngay cằm.
“Phụt.”
Cú đấm khá mạnh mẽ người đàn ông phun ra một ngụm máu kèm theo một chiếc răng.
Hắn không dám tin nhìn Bạch Ngọc Lan, tên còn lại cũng sững sờ nhưng ngay lập tức cũng đi lên muốn bắt lấy cô thế nhưng phản ứng tránh né của Bạch Ngọc Lan rất nhanh hắn vô hụt vào không khí đồng thời cũng ăn một cú đấm ngay bụng.
Đối với kẻ địch Bạch Ngọc Lan đều ra tay mạnh mẽ tên này cũng không ngoại lệ, hắn bị cô đánh xong liên ôm bụng kêu rên rỉ.
Bạch Ngọc Lan đi tới trước mặt tên đàn ông bị cô làm rơi một chiếc răng đạp một chân lên ngực hắn khoanh tay lạnh giọng hỏi: “Nói đi, các người chặn đường của tôi là có mục đích gì, không đơn giản chỉ vì tôi là vợ của Dương Tử Sâm chứ.”
Cũng may cô ra ngoài chỉ mang giày thể thao chứ nếu mang giày cao gót người đàn ông này chết chắc.
“Khụ khụ, có người, có người thuê chúng tôi bắt cô.”
Người đàn ông bị đạp đau đến cắn răng.
“Là ai?”
Bạch Ngọc Lan trâm giọng hỏi, bình thường cô cũng không đắc tội với kẻ nào, ai lại đi muốn bắt cô? “Tôi, tôi không biết.”
Hắn vừa dứt lời Bạch Ngọc Lan lại ghì mạnh bàn chân vào ngực hắn: “Không muốn đau thì thành thật nói đi.”
“Á, con đàn bà này.”
Người đàn ông đau đến muốn kêu cha gọi mẹ.
“Thành thật chút, nếu không còn đau hơn nữa.”
Bàn chân của cô lại di chuyển xuống hạ bộ của hắn.