Chương
“A.”
Lân này cô không chỉ bất ngờ mà còn đứng hình tại chỗ, lại nhanh chóng đi tới chỗ Dương Tử Sâm hỏi: “Anh có cảm thấy trong người không khỏe chỗ nào không?”
“Sao em lại hỏi vậy?”
Dương Tử Sâm đầy ý vị nhìn cô.
“Bởi vì hôm nay anh rất khác, em nói cái gì anh cũng đồng ý, tỷ như căn phòng này trước nay không phải anh không cho ai đụng chạm hay xáo trộn nó hay sao thế mà anh lại đồng ý cho em trang hoàng lại, còn nữa mấy yêu câu vừa rồi của em anh cũng không suy nghĩ mà đồng ý, anh có phải là…”
Bạch Ngọc Lan còn chưa nói xong bất thình lình lại bị kéo vào lông ngực của ai đó, vẫn là giọng nói trầm thấp như mọi ngày nhưng hôm nay chứa vài phần sủng nịch, anh nói: “Đối với tôi em không tiếc bất cứ thứ gì vậy đối với em tôi cũng không tiếc thứ gì, từ giờ trở đi bất kể em yêu câu cái gì tôi đều đồng ý.”
Thật sự anh đã khiến cô vô cùng kinh ngạc, cô lại không xác định hỏi: “Anh làm như vậy là vì muốn báo đáp em đã đối xử tốt với anh sao hay là…”
Nửa câu sau cô không nói ra vì không biết phải nói thế nào cho phải, cô chỉ yên lặng chờ anh trả lời, trái tim theo thời gian ngưng đọng mà đập thình thịch.
Cũng không lâu lắm bên tai cô truyền đến giọng nói trầm ấm của Dương Tử Sâm: “Muốn báo đáp một người có rất nhiều cách tôi cần gì phải không tiếc mọi thứ.”
“Vậy y anh là…
Bạch Ngọc Lan nhìn anh chờ mong, có phải như cô nghĩ hay không? cả người cô không tự chủ được khẩn trương.
“Em là vợ tôi, đối với người phụ nữ của mình tôi đương nhiên không tiếc bất cứ thứ gì rôi.”
Dương Tử Sâm vươn tay vuốt nhẹ má cô.
Bạch Ngọc Lan cảm tưởng như thời gian như đang ngừng lại, cuối cùng cô cũng nghe được lời muốn nghe, trong lòng vô cùng cảm động hai mắt không khỏi phiếm hồng, giọng nói pha chút nghẹn ngào khó cưỡng: “Anh cuối cùng cũng chấp nhận em là vợ rồi sao?”
“Đúng vậy, bà xã.”
Dương Tử Sâm bắt chước cách gọi của cô mà gọi theo.
Chỉ hai từ đơn giản vậy thôi lại khiến trái tim của Bạch Ngọc Lan vỡ òa trong hạnh phúc, cô vùi vào ngực anh nức nở nói: “Anh nói lại một lân nữa được không, em muốn nghe.”
“Ngốc, có gì không được, em muốn nghe ngày nào anh cũng nói cho em nghe, Ngọc Lan, bà xã của anh.”
Dương Tử Sâm hôn nhẹ lên mái tóc bồng bềnh của cô.
Bạch Ngọc Lan kích động lại càng ôm chặt anh hơn, cô cố gắng nhiều như vậy rốt cuộc cũng nghe được anh nói những lời này, làm sao đây, hạnh phúc đến thật bất ngờ, cô không phải nằm mơ đó chứ? Bạch Ngọc Lan cứ vùi mặt trong lòng anh mãi không chịu rời, cô rất sợ đây chỉ là mộng, mà Dương Tử Sâm cũng để mặc cô ôm mình, anh không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai nhưng ngay lúc này đây anh nhận ra một điều anh muốn người phụ nữ này bên cạnh mình, sau tất cả những gì cô làm cho anh thì lớp băng trong trái tim anh đã hoàn toàn tan chảy, nó không còn lạnh băng như tuyết mùa đông nữa mà là ấm áp như ánh nắng của mùa xuân.
Qua một lúc lâu khi Bạch Ngọc Lan đã ổn định tâm tình cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Dương Tử Sâm, anh đã nhận định em rồi thì tuyệt đối không được yếu lòng, cũng không cho phép anh hối hận.”
“Ừm.”
Dương Tử Sâm nhẹ gật đầu, anh đã quyết định rồi còn có thế yếu lòng hay hối hận sao? “Tốt lắm, vậy mới đúng là Dương tổng uy danh lừng lẫy chứ, anh rốt cuộc cũng tìm về chính mình rồi, em cảm thấy rất vui.”
Bạch Ngọc Lan nở một nụ cười thỏa mãn.
Dương Tử Sâm nghe đến hai từ Dương tổng lại như bị cái gì đó chọt vào, đã bao lâu rồi anh không nghe người khác gọi mình là Dương tổng, trong mắt anh lại lóe lên một tia sáng khó nắm bắt, xem ra đã đến lúc anh lấy lại những gì vốn có rồi, để hai mẹ con Dương Tử Hiên đắc ý lâu như vậy là đủ rồi.
Nguyên ngày hôm đó Bạch Ngọc Lan vui như mở hội, lúc làm việc cũng tủm tỉm cười khúc khích, dường như cô chưa bao giờ vui vẻ như vậy, lúc vẽ đường nét cũng có chút nhu hòa hơn, đặc biệt khi vẽ nam chính bình thường cô chỉ phác họa giống anh bảy phần hôm nay lại phác họa giống đến chín phần mười, cứ như thể cô đang vẻ anh chứ không phải nam chính.
Mà lúc này trong một nhà hàng pháp ông Dương cũng nhận được kết quả điều tra từ thám tử tư mà ông đã bí mật thuê.
Trên bàn ăn người đàn ông ăn mặc lịch sự ngồi đối diện ông Dương, cũng là thám tử tư lên tiếng nói: “Thưa ông, tôi đã điều tra ra được Dương phu nhân đã đưa cho bác sĩ Lưu, người đã điều trị cho Dương đại thiếu gia khi đó mười tỷ để ông ta thêm loại thuốc này vào trong đơn thuốc của cậu ấy, ông ta cũng đã nói thành phần của thuốc này sẽ khiến tâm tình của người ta trở nên kích động hoặc trầm cảm, uống càng lâu bệnh tình càng nghiêm trọng.”
“Hay cho Lưu Mẫn, vậy mà lâu nay ta lại tin tưởng ông ta như vậy, cậu còn điều tra ra được cái gì không?”
Ông Dương nghe được kết quả điều tra sắc mặt trở nên âm trầm lại chưa biểu lộ tức giận.