Chương
“Không có thưa ông.”
Thám tử lắc đầu, chuyện gì cần tra hắn cũng tra hết rồi.
“Được rồi, như thế cũng đã đủ rồi, còn một chuyện nữa tôi muốn cậu bí mật điều tra.”
Ông Dương không biết suy nghĩ cái gì thân sắc bỗng chốc ngưng trọng.
“Xin ông cứ nói.”
Ông Dương trầm tư một lúc nhưng rồi cũng nói: “Tôi muốn cậu điều tra về vụ nổ nhà kho của tập đoàn Dương thị một năm trước.”
“Vụ nổ này tôi có biết nhưng đã qua một năm rồi nhà kho cũng đã được xây mới lại mọi dấu tích đều biến mất tôi e là hơi khó.”
Thám tử có chút chần chừ nói.
“Tôi không cần biết khó hay dễ tôi chỉ cần biết cậu có tra được hay không?”
Ông Dương không hổ là thương nhân lâu năm rất biết cách tạo sức ép cho đối phương.
“Ông để tôi tìm lại tư liệu của vụ nổ năm đó, nếu có thể tìm ra manh mối gì tôi sẽ báo ông sau.”
Tên thám tử này cũng có chút thông minh biết cách lươn lẹo không từ chối mà cũng không nhận mối làm ăn này, xem ra còn phải xem tính khả thi.
“Được nhưng mà tôi không chờ lâu đâu.”
Trong giọng nói của ông Dương có chút mất kiên nhẫn.
“Vâng, tôi hiểu, xin cho tôi hai ngày tôi sẽ trả lời ông vào ngày thứ ba.”
Thám tử cũng không phải là người kì kèo chỉ là có chút khôn khéo, vụ làm ăn này nói lớn không lớn nhỏ không nhỏ nhưng độ khó lại khá cao cân phải xem xét.
Thám tử đi rồi ông Dương vẫn còn ngồi tại chỗ suy nghĩ, biết người hãm hại cháu trai mình lại là người con dâu kia trong lòng ông vô cùng phức tạp, ông không phải không tức giận mà là kìm nén trong lòng, chứng cứ đã có trong tay xem ra người con dâu này đã giấu ông ở sau lưng làm không ít chuyện, Lúc ông Dương rời khỏi căn phòng này thì tình cờ lại gặp Cao Ly cùng lão Lê và lão Trân.
“Chủ tịch.”
Ba người cùng đồng thanh hô lên, không nghĩ trăm phương ngàn cạc muốn gặp ông Dương không được lại có thể gặp mặt ở đây.
Cả ba lại nhìn nhau một cái thân sắc ai nấy đều phức tạp, cuối cùng vẫn là Cao Ly lên tiếng: “Chủ tịch, chúng ta có thể nói chuyện riêng hay không?”
“Được, các anh vào đây cả đi.”
Ông Dương không do dự đồng ý lại một lần nữa đi vào phòng ba người kia lập tức vào theo.
Trên chiếc giường đệm chăn màu xám có hai người ôm nhau quấn quýt trò chuyện mà đa phần đều là người nữ nói người nam chỉ một mực ngồi bên lắng nghe, lâu lâu lại ậm ừ vài câu.
“Tử Sâm, em kể chuyện lúc nhỏ của em cho anh nghe rồi anh cũng kể chuyện của anh cho em nghe đi.”
Bạch Ngọc Lan ngẩng mặt lên vô tình môi cô lại đụng trúng cái cằm nhẫn bóng của anh.
Nhất thời cả hai người đều sững sờ, đối với những cái đụng chạm vô tình trong lúc này cũng tạo nên một ngọn lửa thiêu đốt người, thân thể của Dương Tử Sâm bắt đầu rục rịch, nơi nào đó đã bắt đầu có phản ứng.