Chương
“Em thấy đại thiếu phu nhân rất tốt, em vào làm không ai hướng dẫn em tận tình nhưng lúc nãy cô hướng dẫn em rất kỹ em hỏi gì cô đều trả lời, còn đại thiếu gia em không dám lại gần, ánh mắt anh ấy có chút đáng sợ.”
A Đào thành thật trả lời.
Cô cũng hiểu đạo lý ma cũ bắt nạt ma mới, dù ở môi trường làm việc nào cũng vậy, người mới luôn là mục tiêu để người cũ thể hiện mình đồng thời bóc lột sức lao động, nhưng nghe A Đào nói Dương Tử Sâm đáng sợ cô lại thay anh bao biện.
“Cô đừng nhìn anh ấy bên ngoài lạnh lùng mà sợ hãi, thực ra anh ấy rất dễ thương đấy lại còn vô cùng chu đáo, biết quan tâm người khác đặc biệt biết cách lấy lòng vợ chưa hết anh ấy còn rất giỏi giang biết thiết kế biết nói ba thứ tiếng, gu thẩm mỹ ổn, bê ngoài lại đẹp trai phong độ, tóm lại là một người đàn ông vô cùng tuyệt vời.”
Bạch Ngọc Lan không tiếc lời nói, khen lấy khen để Dương Tử Sâm, lại nhớ về hai món quà mà anh đã tặng cho cô, sau khi cởi ra cô đã cất vô cùng kỹ lưỡng, xem như là báu vật nâng nu.
A Đào ở bên cạnh lại nói ra một câu: “Nhưng mà anh ấy lại tàn tật.”
Vẻ hưng phấn của Bạch Ngọc Lan bỗng chốc tiêu tan thay vào đó là vẻ mặt âm trâm khiến A Đào nhìn mà lo lắng.
“A Đào, trên đời này không có người nào là hoàn hảo trọn vẹn, anh ấy cho dù có phải ngồi xe lăn vĩnh viễn thì trong lòng tôi anh ấy cũng là người đàn ông tốt đẹp nhất, tôi không muốn nghe hai chữ tàn phế nữa biết không?”
Giọng nói của Bạch Ngọc Lan nhẹ nhàng như gió mùa thu nhưng không hiểu sao A Đào nghe vào lại có chút rét lạnh, cô ta ngoan ngoãn nói: “Em biết rồi ạ, đại thiếu phu nhân.”
“Ừ, biết rồi thì tốt, cũng sắp đến nơi rồi cô đưa đồ cho tôi rồi về ăn cơm đi.”
Mắt thấy căn nhà gỗ hiện ra trước mắt Bạch Ngọc Lan chợt dừng lại tiếp nhận đồ ăn trên tay A Đào.
Cô bé ngoan ngoãn đưa sang sau đó chào cô một tiếng rời mới quay đầu bước đi.
Bạch Ngọc Lan đi đến cái bàn dưới gốc cây ngọc lan lại nhìn thấy Tiểu Khải đứng dựa vào cây anh đào bên kia ngáp ngắn ngáp dài.
Thấy cô đi tới hai mắt liên sáng lên hỏi: “Đại thiếu phu nhân cô tới rồi sao, hôm nay cô nấu cái gì vậy?”
Tiểu Khải đã nếm qua tay nghề nấu nướng của cô nên cóc hút kích động, nước miếng cũng sắp chảy ra ngoài.
“Tôi nấu mấy món bình dân thôi, cậu dọn đồ ăn ra bàn ởi tôi vào gọi anh ấy.”
Bạch Ngọc Lan để đồ lên bàn rồi cất bước đi đến cánh cửa gỗ, thế nhưng cô chưa kịp gõ cửa thì cánh cửa đã tự động mở ra.
Nhìn thấy Dương Tử Sâm cô vui vẻ hỏi: “Anh làm xong rồi sao?”
“Vẫn chưa nhưng nghe thấy tiếng em.”
Ý của anh là vì nghe thấy tiếng cô nên mới ngừng làm việc ra ngoài.
Bạch Ngọc Lan nghe hiểu ý anh lại đề nghị: “Để em đẩy xe cho anh.”
Dương Tử Sâm lại từ chối nói: “Em đến đây trước.”
Dù không biết anh muốn làm gì nhưng Bạch Ngọc Lan cũng cất bước đi tới trước mặt anh.
“Ngôi xuống.”
Dương Tử Sâm giọng nói có chút ra lệnh.
Bạch Ngọc Lan cũng theo anh ngôi xuống, lúc này anh lại lấy từ trong người ra một cái khăn mùi xoa lau mồ hôi vương trên trán cô, còn trách cứ: “Tại sao đến đây không che ô.”
Thời tiết hôm nay có chút gắt anh mở cửa ra liên cảm thấy hơi nóng phả vào lại nhìn mồ hôi trên trán Bạch Ngọc Lan hai đầu lông mày của anh không khỏi nhíu chặt.
Bất ngờ trước hành động của anh Bạch Ngọc Lan đơ người mấy giây sau đó mới phản ứng nói: “Không phải em sợ anh đói sao?”
“Tôi có thể chờ được, lân sau không được đội năng đi nữa.”
Giọng nói của Dương Tử Sâm có chút nghiêm nghị như đang dạy dỗ trẻ nhỏ.
Bạch Ngọc Lan biết anh quan tâm mình nên cười nói: “Vâng, em biết rồi, ông xã.”
Lần này nghe hai từ ông xã Dương Tử Sâm lại cảm thấy vô cùng thoải mái không còn chán ghét khó chịu như ban đầu nữa.
Rất nhanh ba người đã ngồi vào bàn cơm, thức ăn trên bàn dù không phải là sơn hào hải vị nhưng lại vô cùng ngon miệng chưa kể tay nghề nấu nướng của Bạch Ngọc Lan cũng không tệ.
Tiếu Khải lúc ăn liên tục khen ngon không dứt còn nói: “Đại thiếu phu nhân ngày mai cô lại làm cơm tiếp chứ?”
“Tùy tâm trạng.”
Bạch Ngọc Lan nửa thật nửa đùa nói nhưng mà trong lòng đã tính toán ngày mai làm cái gì rồi.