Chương
Dương Tử Sâm ngôi trong thư phòng đánh máy xong một hàng cuối cùng liên dừng tay lại nhìn ra cửa sổ, anh nhìn thấy mấy hạt mưa hắt vào cửa kính nhìn lên chút nữa thấy trời bắt đầu tối sầm lại mấy tia sét cũng đánh xuống âm ầm, bên ngoài người làm chạy tới chạy lui thoáng chốc chỉ còn lại một bóng dáng đang loay hoay làm cái gì đó.
Mặc dù chỉ là bóng lưng nhưng chỉ nhìn thoáng qua anh có thể nhận ra người đó là ai, hai đầu lông mày của anh nhíu chặt lại.
Ngọc Lan tại sao còn ở đó? Lúc này có một tia sét đánh xuống xém trúng lưng Bạch Ngọc Lan, cô giật mình một cái mà Dương Tử Sâm ở trong phòng cũng kinh sợ.
“Ngọc Lan.”
Anh theo bản năng hô lên tên cô nhưng hiển nhiên người bên ngoài không thể nghe được.
Dương Tử Sâm chửi thâm một tiếng lại đẩy xe lăn ra đến cửa, lúc ra đến nhà chính thì có một người đứng ở đó.
“Anh trai vội vàng đi đâu vậy, thật hiếm khi thấy anh ra ngoài.”
Dương Tử Hiên cầm ly cà phê trong tay thấy Dương Tử Sâm đi ra có chút kinh ngạc.
Dương Tử Sâm hầu như không quan tâm đến hắn đẩy xe có chút nhanh hơn, nhìn điệu bộ đó của anh Dương Tử Hiên ngược lại có chút hứng thú ánh mắt chuyên chú nhìn theo.
Đúng lúc này một bóng dáng chạy nhanh vào xém chút nữa đâm sầm vào xe lăn của Dương Tử Sâm cũng may anh kịp thời dừng lại nhưng thân thể của người kia lại không kịp dừng lại phút chốc mất thăng bằng ngã nhào về phía trước.
Dương Tử Sâm ánh mắt lóe lên lùi bánh xe một chút vừa lúc tiếp nhận được người kia.
Người trong lòng anh thở ra một hơi miệng lẩm bẩm: “Phù, thật là may.”
“Bạch Ngọc Lan.”
Dương Tử Sâm gầm lên một tiếng, thật hiếm có khi anh gọi thẳng tên cô như vậy.
Bạch Ngọc Lan lồm cồm vươn người dậy lại nhìn anh cười nói: “Tử Sâm, sao anh lại ra đây bên ngoài trời đang mưa nha hay là anh cân lấy thứ gì ở nhà gỗ, để em đi lấy cho anh.”
“Em còn dám nói, biết trời mưa sao không vào nhà?”
Dương Tử Sâm lạnh lùng nói nhưng trong giọng có chút sốt ruột.
“Em trồng anh đào ngoài vườn, vì còn mấy hạt nữa nên em trông cho xong mới vào, anh đang lo lắng cho em sao?”
Bạch Ngọc Lan hí hửng hỏi.
“Hừ, vào nhà.”
Dương Tử Sâm nạt nộ một tiếng, cảnh tượng lúc nãy thật sự làm trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi ngoài thế nhưng lại không thừa nhận là lo lắng cho cô.
“Được, để em đẩy anh vào.”
Bạch Ngọc Lan tâm tư nhộn nhạo lại đứng dậy đẩy xe lăn cho anh, lúc nhìn thấy Dương Tử Hiên đứng trước cửa cô thu lại nụ cười lại nhanh chóng đẩy xe đi lướt qua người hăn.
Dương Tử Hiên gửi thấy mùi anh đào trên tóc của cô không khỏi mở miệng nói: “Chị dâu thật thơm.”
Bước chân của Bạch Ngọc Lan chợt dừng lại mà Dương Tử Sâm cũng không khỏi nắm chặt hai tay, nếu có thể đứng dậy anh nhất định sẽ đấm cho Dương Tử Hiên răng rơi đầy đất.
“Dương Tử Hiên, quản cho chặt cái miệng của cậu cũng đừng quên cảnh cáo của tôi, nếu không cậu không lãnh được hậu quả.”
Dương Tử Sâm lần thứ hai mở miệng buông lời cảnh cáo, âm điệu có chút giận dữ.
“Anh có thể làm gì tôi? Tôi cũng đang mong chờ ngày đó đây nhưng mà với tình trạng của anh bây giờ…”
“Bốp…”
Dương Tử Hiên còn chưa nói xong lời thì trong tích tắc ăn phải một quả đấm chính giữa cảm.
Cú đánh này không nhẹ khiến hắn loạng choạng lùi ra sau bốn bước mới có thể bình ổn lại cơ thể.
Hắn có chút kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Lan, từng nghe mẹ nói người phụ nữ này một mình hạ qục hai tên vệ sĩ cùng hai tên giang hồ nhưng lúc đó hắn lại chẳng bận tâm đến điều này, hắn còn nghĩ rằng chỉ là một người phụ nữ thôi có gì ghê gớm.
Hôm nay lại bị ăn một đòn từ cô hắn chân chính nhận ra một điêu Bạch Ngọc Lan đúng là không thể xem thường, hắn thậm chí còn chưa kịp chuẩn bị càng không biết người phụ nữ này ra tay từ lúc nào.
Hắn quệt máu mũi chảy ra lại cười khinh khỉnh nói: “Thật là bất ngờ, chị dâu cú đấm không tệ.”
“Tôi thay Tử Sâm trả cho cậu, Dương Tử Hiên, ăn nói cho cẩn thận, anh ấy không thể làm gì thì còn có tội.”
Bạch Ngọc Lan lạnh lùng nói.