Chương
“Mày…
Lần này đến lượt ông Dương bủn rủn tay chân.
Hai vị bác sĩ nhìn nhau, một người nói: “Cái đó, gia đình bình tĩnh trước, bệnh nhân còn cần phải nghỉ ngơi, không nên gây ồn ào.”
Bốn người nghe vậy không ai nói thêm câu nào nữa, Dương Tử Hiên lại đi theo bác sĩ làm một số thủ tục, hai ông già ngồi xuống ghế cùng nhau nói chuyện còn bà Xuân lại ra ngoài hành lang nghe điện thoại của Lưu Hồng.
Hôm qua Dương Tử Hiên đã hẹn hôm nay đưa Lưu Hồng đi chơi lại không thấy đâu nên cô ta gọi điện cho hai người muốn cháy cả máy rồi, còn bà Xuân và Dương Tử Hiên e ngại có ông Dương ở đây nên không ai dám nghe máy, bà Xuân cũng chỉ nhắn một tin gửi cho Lưu Hồng nhưng cô ta dường như cố tình không hiểu chuyện liên tục gọi đến.
Nhà họ Dương.
Bạch Ngọc Lan vừa bước ra ngoài thì có một người hầu bẩm báo cho cô chuyện xảy ra ba giờ sáng nay cùng mấy lời dặn của ông Dương.
“Tất cả đều vào bệnh viện rồi sao?”
Bạch Ngọc Lan nghe xong nhíu mày hỏi.
“Vâng.”
Cô hâu e dè nói.
“Được rồi, tôi đã biết, cô đi làm việc của mình đi.”
Bạch Ngọc Lan nói.
Đúng lúc này Dương Tử Sâm đi ra hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Cao Kỳ Anh không biết có chuyện gì nhập viện rôi.”
Bạch Ngọc Lan lời ít ý nhiều lại quan sát anh, chỉ thấy Dương Tử Sâm nhíu mày một chút rồi thôi.
Cô lại không nhịn được như có như không hỏi: “Anh lo lắng cho cô ta hả?”
Dương Tử Sâm nghe cô hỏi lại nhướn mày nhìn cô, nghe được giọng điệu chua chua của cô lại nhàn nhạt nói: “Lo lắng cái gì? Anh không thừa hơi.”
“Mau lại đây, ăn sáng thôi.”
Bạch Ngọc Lan mỉm cười đi tới, cô không phải không tin anh đã cạn tình với Cao Kỳ Anh nhưng mà cô là phụ nữ mà phụ nữ thường hay nghĩ nhiều, cô cũng không ngoại lệ.
Bữa sáng của hai người rất đơn giản chỉ là bánh mì kẹp trứng và xúc xích nhưng cô lại thích ăn như vậy mà anh coi bộ cũng không kén anh.
“Tử Sâm, lát nữa anh có qua nhà gỗ không?”
Bạch Ngọc Lan vừa ăn vừa hỏi, cô muốn xem anh có kế hoạch gì để tính toán cho ngày hôm nay, dẫu sao hôm nay cũng là chủ nhật, như bao cặp vợ chồng khác cô cũng muốn làm chút chuyện cùng anh.
“Không, em muốn làm gì sao?”
Dương Tử Sâm quen với việc mỗi ngày chủ nhật cô hay đề xuất làm cái này cái nọ với anh, lúc xem phim, lúc vẽ tranh, lúc cho cá ăn, vân vân và mây mây.
Nên bây giờ cô hỏi như vậy anh liền đoán ra cô vợ của anh lại muốn làm gì đó rồi.
“Đúng vậy, hôm nay trời thanh gió mát hay là chúng ta đi thả diều đi, hôm nọ ghé vào siêu thị em thấy có một bộ diều hình hải âu rất đẹp nên đã mua về lại không có dịp thả nhân cơ hội này chúng ta đến khuôn viên thả diều thì không còn gì tuyệt hơn.”
Bạch Ngọc Lan hí hửng nói.
Dương Tử Sâm ban đâu bất ngờ sau đó lại mỉm cười trêu chọc: “Em bao nhiêu tuổi rồi còn muốn chơi thả diều.”
“Sao nào, thả diều còn phân biệt số tuổi hả? Ai cấm người lớn không được chơi với chứ.”
Bạch Ngọc Lan nhướn mày hỏi.
“Ừm, không ai cấm, em muốn thả liền thả.”
Dương Tử Sâm sủng nịch nói.
“Vậy mới đúng chứ.”
Bạch Ngọc Lan hài lòng, ăn nốt mẩu bánh mì còn lại.
Dương Tử Sâm lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà để chiều rồi thả, bây giờ trưa rồi.”
“Được, vậy từ giờ đến chiều chúng ta sẽ làm gì?”
Bạch Ngọc Lan chống tay lên cằm hỏi, bình thường cô sẽ là người đưa ra ý kiến nhưng hôm nay cô lại cố tình hỏi anh, xem người đàn ông này sẽ trả lời thế này, anh đa phần ngoài đọc sách và vẽ bản thiết kể ra cũng không làm gì cả.
“Vẽ cho em một bộ váy cưới.” Dương Tử Sâm không nhanh không chậm nói.