Chương
“Hả?”
Bạch Ngọc Lan kinh ngạc nhìn anh, cô nghe nhầm à, anh nói vẽ váy cưới cho cô? Để làm gì? “Chuyện này, Tử Sâm, sao lại là váy cưới?”
Bạch Ngọc Lan lên tiếng hỏi.
Dương Tử Sâm lại vô cùng ôn nhu nói: “Đền cho em một lễ cưới, khi đó anh không ở bên cạnh em, hôn lễ không có chú rể chắc em phải chịu nhiều tủi nhục, cho nên anh muốn đền lại cho em một chú rể, em đồng ý chứ?”
Bạch Ngọc đè nén sóng trào trong lòng, lắc đầu nói: “Khi đó em đã chuẩn bị tâm lý rồi nên không cảm thấy tủi, anh càng không cân áy náy, em đã có anh rồi không cần hôn lễ cái gì, phiên phức lắm.”
“Nhưng mà anh vẫn muốn làm cho em, Ngọc Lan, anh không thể làm gì hơn, nếu em từ chối lòng anh sẽ không yên.”
Dương Tử Sâm thâm tình nhìn cô nói.
Bạch Ngọc Lan không nghĩ anh lại kiên quyết như vậy, cô chần chừ một lúc mới gật đầu nói: “Được rồi, em đồng ý.”
Tuy nói là phiền phức nhưng thực chất trong lòng Bạch Ngọc Lan cũng rất chờ mong, hơn nữa lúc trước mẹ cô không được tham dự hôn lê, đó là tiếc nuối của hai mẹ con, nếu như anh muốn làm lại vậy thì vừa hay bà có thể nhìn cô làm cô dâu rồi, nghĩ vậy Bạch Ngọc Lan cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Cô lại tò mò hỏi: “Anh định tổ chức lại lễ cưới thế nào?”
“Bí mật, đến lúc đó em chỉ cân làm cô dâu của anh là được.”
Dương Tử Sâm mỉm cười thân bí nói.
Bạch Ngọc Lan bu môi một cái: “Hừm, còn chơi trò bí mật cơ đấy, đến lúc đó anh làm gì cũng được nhưng mà đừng quá phô trương, em không cần náo nhiệt chỉ cần ấm cúng thôi.”
“Anh biết mà, nếu em có bạn thân nào cũng có thể mời đến.”
Dương Tử Sâm nhẹ giọng nói, anh biết lễ cưới lúc trước một người bạn cô cũng không có.
“Em cũng không có nhiều bạn chỉ có một hai người cùng vài đồng nghiệp thôi, em sẽ cân nhắc có mời hay không, còn anh thì sao?”
Bạch Ngọc Lan nhìn anh hỏi, trước nay cô không biết anh có bạn thân hay không dù sao anh cũng chỉ ở trong nhà.
Dương Tử Sâm lại nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không có.
Bạch Ngọc Lan có thể nhìn thấy vẻ cô đơn trong mắt anh, có thể lúc trước anh có rất nhiều bạn nhưng sau khi bị tai nạn thành kẻ tàn phế không ai muốn có liên quan đến anh nữa.
Nghĩ đến tai nạn năm đó cô lại ngập ngừng rồi nói: “Tử Sâm, em có thể hỏi anh một chuyện không?”
Dương Tử Sâm đang rủ mi lại nghe được cô nói lại ngước mắt lên nghi hoặc nhìn cô: “Có chuyện gì?”
Cô sợ anh nhớ lại chuyện cũ sẽ kích động hoặc chạnh lòng nên dò hỏi trước: “Chuyện em muốn hỏi là chuyện năm đó.”
Cô vừa nói ra thân sắc của Dương Tử Sâm lập tức thay đổi, có lẽ nhớ lại cảnh tượng năm đó nên thân hình anh co hơi căng thẳng, Bạch Ngọc Lan cũng không muốn nhớ lại những chuyện buôn liên câm lấy tay anh nói: “Nếu chuyện đó khiến lòng anh khó chịu thì không cần nói.”
Dương Tử Sâm cảm nhận được hơi ấm từ tay cô truyên đến anh hít một hơi thật sâu thở ra nhẹ nhàng nói: “Không sao, em muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.”
Thấy anh đã thả lỏng người cô mới nói: “Em nghe ông nội nói năm đó anh đến kho xem bản thiết kế sau đó nhà kho đột nhiên nổ cũng may đội cứu hỏa đến kịp nên anh mới thoát nhưng em nghĩ sự tình không đơn giản như vậy đúng không?”
“Ừm.”
Dương Tử Sâm trầm giọng trả lời.
“Vậy sự tình năm đó là như thế nào?”
Bạch Ngọc Lan nhìn sắc mặt của nah có vẻ bình thường nên hỏi tiếp.
Dương Tử Sâm ngưng thần một lúc như nhớ đến chuyện ngày đó, Bạch Ngọc Lan không làm phiền anh chỉ cầm tay anh vuốt ve an ủi, cô biết mình không nên hỏi chuyện này nhưng cô lại không nhịn được muốn biết chút ít về quá khứ của anh những gì anh phải gánh chịu.
Từng phút từng giây trôi qua thời gian như quả tạ đè nén trong lòng hai người, tâm tình của Bạch Ngọc Lan thay đổi theo từng hơi thở của Dương Tử Sâm, lúc nhẹ nhàng lúc nặng nề.
Không biết qua bao lâu, Dương Tử Sâm nghẹn khuất một hồi cuối cùng cũng mở miệng: “Ngày hôm đó người bên nhà kho nói bản thiết kế của tôi bị trộm tôi liên không suy nghĩ tức tốc chạy đến đó, tôi và quản lý nhà kho vừa bước vào trong thì cửa nhà kho đột nhiên cửa bị đóng lại, ban đầu tôi không hoảng loạn nhưng tên quản lý lại trở nên hoảng loạn nên tôi nghi ngờ, sau một lúc tôi vừa đe dọa vừa thăm dò hắn cũng nói sự thật cho tôi biết.”
Dương Tử Sâm nói đến đây cả người rét lạnh, Bạch Ngọc Lan cảm thấy tay anh bắt đầu nắm chặt tay cô hơn, cô không nhúc nhích chỉ yên tĩnh lắng nghe.