Chương
“Này, con nhỏ kia, mày còn dám trả treo với tao sao, được gả cho một tên tàn phế đã là may mắn của mày rồi, chỉ có kẻ tàn mới xứng với một đứa bần tiện như mày thôi biết không, lại nói anh ta tuy tàn nhưng cũng là thiếu gia nhà họ Dương, mẹ con tao sắp xếp cho mày vào đó coi như sung sướng nửa đời người rồi, như vậy thật sự quá hời cho mày, mày còn muốn cái gì?” Bạch Ngọc Châu sẵng giọng nói.
“Tôi chỉ xứng với kẻ tàn thôi sao? Tôi nói cho chị biết chuyện hôn nhân của tôi chưa đến phiên chị và Bạch phu nhân đây sắp xếp.
mời hai người rời khỏi nhà của tôi.” Bạch Ngọc Lan lạnh giọng nói.
“Mày..”
Bạch Ngọc Châu còn muốn nói gì thì bà Vương ngăn lại.“Người đâu” Giọng nói lanh lảnh của bà Vương vang lên.
Từ bên trong có hai người đàn ông cao to lực lưỡng mặc đồ đen kèm cặp một người phụ nữ trung niên đi ra.
Nhìn người phụ nữ này Bạch Ngọc Lan kinh hô: “Mẹ ” Nãy giờ cô không thấy mẹ mình trong nhà cứ tưởng bà đã ra ngoài, hóa ra là bị hai tên này kìm giữ bên trong, hèn gì cô thấy lạ nhà không có ai sao hai người này vào được, hóa ra là thế này đây, bọn họ vậy mà lại bắt mẹ cô.
“Lan Nhi” Giọng nói của người phụ nữ không giấu được lo lắng.
Bạch Ngọc Lan tức giận nhìn bà Vương, lạnh giọng nói: “Bà đang làm cái gì, thả mẹ tôi ra”
“Muốn tao thả cũng được thôi, mày phải đồng ý gả đến nhà họ Dương.” Bà Vương nhếch đôi môi đỏ chói lên giọng sang sảng nói.
“Bà đừng ép người quá đáng tôi đã nói rồi không gả là không gả, mau thả mẹ tôi ra, nếu không đừng trách tôi ra tay” Bạch Ngọc Lan không chịu thua nói, có chết cô cũng không theo sắp xếp của đám người này.
“Hừ, một đứa con gái yếu đuối như mày thì có thể làm gì vệ sĩ của mẹ con tao” Bạch Ngọc Châu khoanh tay đắc ý nói.
Cô ta vừa dứt lời Bạch Ngọc Lan không nói hai lời xông lên đá cho tên bên phải một cú lại vật tên bên trái xuống, mọi thứ cô đều làm vô cùng dứt khoát, mạch lạc khiến hai mẹ con Bạch Ngọc Châu chỉ biết trố mắt nhìn.
“Gô…” Bạch Ngọc Châu chỉ tay vào mặt cô không biết phải nói gì, không nghĩ Bạch Ngọc Lan thân thể mảnh khảnh như vậy lại có thể vật ngã hai người đàn ông to lớn, ngay cả bà Vương cũng sững người tại chỗ.
Bạch Ngọc Lan mặc kệ hai người đàn ông nằm lăn lộn trên đất đỡ mẹ mình lên, lo lắng hỏi: “Mẹ có sao không?”
“Mẹ không sao, Lan Nhi, con đừng lo cho mẹ” Bà Lệ dịu giọng nói, không muốn con gái phải lo lắng.
Bạch Ngọc Lan kiểm tra mẹ mình không sao lại nhìn hai người trước mặt mình nói: “Các người còn không đi muốn tôi ra tay đánh các người sao?”
“Mày, mày chờ đó cho tao” Bà Vương ức chế lại không thể làm gì liền kéo Bạch Ngọc Châu rời đi.
Hai người đàn ông kêu đau dưới đất bị ánh mắt của cô lia tới cũng phải nhịn đau bỏ chạy.
Hai mẹ con bà Vương chạy ra chiếc xe ô tô sang trọng, Bạch Ngọc Châu không cam tâm nói: “Mẹ, nó không chịu gả cho tên tàn phế kia con phải làm sao? Con không muốn gả cho anh ta đâu.”
“Từ từ để mẹ tính” Bà Vương hơi cáu nói, nếu không phải Bạch thị sắp phá sản phải nhờ vả Dương thị thì con gái của bà ta cũng không đến mức phải gả cho một tên tàn phế.
“Mẹ phải tính nhanh lên, chỉ còn hai ngày nữa thôi đó.” Bạch Ngọc Châu không khỏi hối bà Vương.
Bà Vương trở nên âm trầm, sao bà không biết thời gian gấp rút chứ, chồng bà và chủ tịch Dương đã hẹn nhau hai ngày nữa sẽ mang con gái tới.
Bên trong căn nhà trọ chỉ rộng mét vuông Bạch Ngọc Lan lại cùng mẹ mình nói chuyện.
“Trước lúc con về đã xảy ra chuyện gì?” Bà Lệ bắt đầu kể cho cô, “Mẹ đang nấu ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa liên đi ra mở, không nghĩ người tới là mẹ con bà Vương, bà ta nói có chuyện muốn nói với mẹ không ngờ chính là chuyện muốn con gả thay cho con gái bà ta, mẹ dứt khoát không đồng ý liền bị hai vệ sĩ của bà ta bắt vào bên trong bịt miệng không cho nói chuyện.”