Chương
Bạch Ngọc Lan nghe mẹ minh kể xong nắm chặt tay nghiến răng nói: ““Hừ, mấy con người này thật vô liêm sỉ, Dương thị thịnh vượng không màng đến chúng ta bây giờ sắp phá sản lại tìm đến, bọn họ nghĩ hai mẹ con chúng ta là cái gì?” Bọn họ từ đầu đến cuối đều không liên quan đến nhà họ Bạch, không ai có thể ép hai mẹ con cô, Bạch thị phá sản thì liên quan gì đến cô, còn bắt cô gả thay Bạch Ngọc Châu sao, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nhưng mà mọi chuyện lại không như Bạch Ngọc Lan dự liệu, hôm sau cô đi làm về lại thấy cửa nhà toang hoang, mẹ cô không thấy đâu, trên bàn thì có một lá thư.
Đọc thư xong cô lập tức chạy đến nhà họ Bạch, khác với lần trước lần này nhà họ Bạch lại mở rộng cửa để cô bước vào.
Có một ông quản gia dẫn cô vào bên trong phòng khách, trên ghế salon có đầy đủ ba người nhà họ Bạch, sắc mặt Bạch Ngọc Lan trở nên lạnh băng, cô bước vào bên trong lạnh giọng nói: “Mẹ tôi đâu?”
“Con ngồi xuống trước.” Ông Bạch nhìn cô trầm giọng nói.
Bạch Ngọc Lan không ngồi chỉ hỏi: “Các người giấu mẹ tôi đâu rồi, mau đưa bà ấy ra đây nếu không đừng trách tôi đập tan Bạch gia.”
“Hỗn xược, ta nói con ngồi xuống trước.” Trước những lời nói của cô ông Bạch trên trán nổi đầy gân xanh.
Bạch Ngọc Lan liếc nhìn ông ta một cái, trầm giọng nói: “Tôi không rảnh nói chuyện với mấy người, đưa mẹ tôi ra đây”
“Mày nói chuyện với cha mày thế sao?” Ông Bạch là người nóng tính, thấy thái độ hờ hững, vô lễ của Bạch Ngọc Lan ông vô cùng tức giận.
“Tôi nói chuyện thế nào? Ông còn dám nhận là ba tôi sao, từ nhỏ đến lớn ông nuôi tôi được ngày nào chưa?” Bạch Ngọc Lan mỉa mai nói.
“Mày..” Ông Bạch đứng hẳn dậy chỉ tay vào Bạch Ngọc Lan nói; “Dù tao không nuôi mày thì tao cũng là ba mày, mày nên nhớ mày mang họ Bạch, dòng máu đang chảy trong người mày cũng là thuộc dòng dõi họ Bạch, tao cũng không nói nhiều, bây giờ Bạch thị xảy ra chuyện mày là con gái của Bạch gia phải có trách nhiệm gánh vác, thay chị mày gả đến Dương gia.”
Bạch Ngọc Lan nghe vậy lại cười gãn hai tiếng: “Hay cho câu con gái Bạch gia, Bạch Chấn Hưng, dòng máu trong tôi cho dù là của họ Bạch, tôi cũng không bao giờ thừa nhận mình là con gái Bạch gia, ông cũng không bao giờ là cha của tôi, nói cho ông biết tôi chỉ có mẹ mà thôi”
“Mày, mày giỏi lắm” Ông Bạch run tay run chân.
Bà Vương không nghe nổi nữa lên tiếng: “Ông không cần phải nói nhiều với nó, Bạch Ngọc Lan, chúng ta vô thẳng vấn đề, mẹ mày đang ở trong tay chúng ta, muốn tao thả bà ta ra thì mày phải đồng ý gả đến Dương gia, nếu không đời này mày đừng hy vọng gặp con đi đó.”
“Các ngươi thật quá bỉ ổi còn dám bắt giữ mẹ tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.” Nói rồi Bạch Ngọc Lan định lấy điện thoại ra gọi thì Bà Vương lại cười lạnh nói: “Mày gọi đi đến khi cảnh sát đến không thấy mẹ mày ở trong Bạch gia còn có thể quy chúng ta bắt giữ người sao, thật quá ngây thơ.” Nghe vậy bàn tay đang lấy điện thoại của Bạch Ngọc Lan khựng lại, cô nắm chặt điện thoại mắt lạnh nhìn bà Vương, bà ta nói đúng cô gọi cảnh sát đến cũng vô dụng, không biết bọn họ giấu mẹ cô ở đâu nếu cảnh sát không tìm ra cũng như không.
Thấy cô đăm chiêu bà Vương đắc ý nói: “Thế nào, mày còn muốn gọi cảnh sát không?” Bạch Ngọc Lan không trả lời chỉ nghiến răng oán hận nhìn bà Vương.
Bà ta lại nói tiếp: “Mày nói ối, gả hay không gả, số phận của mẹ mày đều nằm ở quyết định của mày” Bạch Ngọc Lan nhắm mắt lại, cô còn cách nào khác sao? Đương nhiên không, cuối cùng cô hít sâu một hơi mới nói: “Tôi gả” Bà Vương hài lòng nói: “Tốt lắm, ngày mai phải gặp ông Dương, tối nay mày ở lại Bạch gia đi, còn về mẹ mày khi nào gả qua Dương gia rồi tao sẽ thả người”
“Tôi muốn nhìn thấy mẹ” Bạch Ngọc Lan đề nghị.
Bà Vương liếc nhìn ông Bạch một cái sau đó mới ra lệnh cho quản gia đưa mẹ cô ra, lần này bà Lệ cũng bị hai người đàn ông kèm cặp nhưng trên tay một người đàn ông còn cầm một con dao kề vào cổ mẹ cô, dường như là sợ cô sẽ ra tay như hôm qua.