Chương
“Tớ không muốn ngôi trong căn phòng toàn là bệnh án kia nữa nên muốn chuồn ra ngoài sớm, cậu không biết đâu trưởng khoa mới của tớ hắc ám lắm, anh ta ngoài khuôn mặt đẹp trai mê hoặc lòng người ra thì cái gì cũng xấu.
tính nết lại khó ưa, tớ không chịu nổi anh ta nên mới chạy đến với cậu.”
Lê Phương căn nhắn trong lòng lại thâm mắng tên trưởng khoa cặn bã kia cả trăm lần.
“Thì ra là vậy tớ còn tưởng cậu đặt bạn bè lên trước cả bệnh nhân chứ.”
Bạch Ngọc Lan đùa một câu.
Lê Phương năm năm cái mũi có chút xấu hổ, cô quá kích động rồi lại nói ra sự thật.
Bạch Ngọc Lan không trêu chọc cô nữa hai người lại cùng nhau đi vào trung tâm, một phát lên lầu ba, đây mới nơi bán váy dạ hồi cùng các phụ kiện kèm theo.
“Được rồi, cậu chọn cho tớ đi, đơn giản mà tinh tế, không quá lố bịch.”
Bạch Ngọc Lan nhìn một lượt các shop bán váy dạ hội không nhanh không chậm nói.
“Yên tâm đi, tớ chọn cậu khỏi phải chê, mau đi theo tớ.”
Lê Phương kéo cô vào một shop thời trang có thương hiệu.
Lập tức có hai nhân viên liên đi đến chào hỏi: “Chào mừng quý khách đã đến với cửa hàng chúng tôi, không biết quý khách cần mua loại váy nào ạ, ở đây có…”
Không để cô nhân viên nói hết Lê Phương giơ tay ra ngắt lời: “Không cần nói nhiều, tôi chọn váy dạ hội không cần các cô tư vấn.”
Dứt lời Lê Phương lại dân Bạch Ngọc Lan đến chỗ bày váy dạ hội, ở đây có vô vàn kiểu váy cùng màu sắc khác nhau Bạch Ngọc Lan nhìn mà hoa cả mắt, cô không rành cái này cho lắm.
Ngược lại với cô Lê Phương lại vô cùng nhiệt tình, trên tay đã cầm hơn mười bộ váy, lại đưa cho Bạch Ngọc Lan nói: “Đây, cậu thử mấy bộ này cho tớ.”
“Sao lại nhiều như vậy, cậu có thể chọn cho tớ hai ba bộ thôi được không?”
Bạch Ngọc Lan câm đống đồ trong tay nhíu mày nói.
“”
y da, cậu phải thử nhiều thì mới biết bộ nào hợp với mình chứ, lúc trước cậu không hay mặc váy dạ hội nên có khó chọn, cho nên lúc này nhất thiết phải mặc thật nhiều kiểu dáng để tớ xem thử cậu hợp bộ nào, nhanh đừng nói nhiều nữa mau đi thử đi.”
Lê Phương không ngừng hối thúc cô.
Bạch Ngọc Lan không còn cách nào khác đành phải mang đồ vào thử lần lượt từng cái một.
Đâu tiên là một bộ váy hở vai, vừa bước ra ngoài Lê Phương nhăn mày lắc đầu: “Không hợp.”
Co lại phải đi vào thử bộ thứ hai, lân này là một bộ váy có chút cổ điển, cũng như lân một cô lại nhận cái lắc đầu từ Lê Phương.
Bộ thứ ba thứ tư đều là như vậy, đến cái thứ năm cô không nhịn được nói: “Lê Phương, rốt cuộc cậu có biết chọn đồ không sao tớ mặc cái nào cậu cũng không ưng ý vậy.”
“Cậu đang nghi ngờ tớ sao, đó là vì cậu không hợp với mấy bộ đó nên tớ lắc đầu là phải rôi, Ngọc Lan, tớ rất có kinh nghiệm cậu yên tâm đi, tiếp tục thử, tiếp tục thử.”
Lê Phương lại đẩy Bạch Ngọc Lan vào phòng thay đồ.
Cô lại nói vọng ra: “Lần này còn không được nữa là tớ tự chọn đấy.”
“y da cái cậu này thử đô không cần phải hấp tấp như vậy chứ, ở đây cơ hơn trăm mẫu cậu mới thử có bốn mẫu thôi đó than thở cái gì, cậu nên nhớ mình là phu nhân chủ tịch đó, ăn mặc sao cho người ta sáng mắt chứ đừng làm mất mặt chồng cậu, khó khăn lắm anh ta mới bước ra ngoài sáng phải để tất cả mọi người ngước nhìn các cậu hiểu không.”
Lê Phương ở bên ngoài không ngừng làu bàu, muốn thông não cho cô bạn.
Bạch Ngọc Lan nghe vậy cảm thấy có lý lại vào trong thử thêm mấy lần nữa đến lần thứ mười mới nhận được cái gật đầu của Lê phương: “Đúng rồi, chính là cái đó, dáng cậu đẹp mặc váy body mới tôn dáng, quad tuyệt vời, nào, ra gương mà xem.”
Bạch Ngọc Lan thở phào một hơn, nếu còn kêu cô chọn váy nữa chắc cô kiệt sức mà chết mất.
Nhìn mình trong gương cô trợn mắt một cái, không nói nên lời, chiếc váy cô đang mặc may theo kiểu trễ vai, ôm body tà váy lại thiết kế kiểu đuôi cá dài tới mắt cá chân đặc biệt còn xẻ tà từ đùi xuống, mọi đường cong cơ thể đều được hiển lộ ra ngoài, đây không phải lần đầu tiên cô mặc váy nhưng đây là lần đầu mặc có chút lộ liễu như vậy.
“Thế nào, cậu cũng thấy bản thân mình đẹp đúng không?”
Lê Phương nhìn biểu hiện của cô cười gian hỏi.
Mãy nhân viên bên cạnh cũng thay phiên nhau khen lấy khen để, thậm chí còn nói cô mặc đẹp hơn người mẫu.
Cô còn không biết cách xu nịnh của mấy nhân viên cửa hàng sao, khách hàng nào mặc vào mà bọn họ chẳng nói đẹp, có xấu như ma đi chăng nữa trong mắt bọn họ cũng là thần tiên.
Bạch Ngọc Lan thở dài nói: “Đẹp thì có đẹp nhưng tớ cảm thấy không hợp lắm.”