Chương
“Sao lại không hợp quá hợp đi ấy chứ, Ngọc Lan cậu phải tin tưởng ánh mắt của tớ.”
Lê Phương nói.
Bạch Ngọc Lan suy nghĩ một chút, bây giờ đã quá trưa rôi nếu cô còn chọn nữa không biết đến khi nào nên đành lấy đại cái này, cô nói với nhân viên: “Tôi lấy cái này, gói lại cho tôi.”
“Vâng thưa quý khách.”
Nhân viên hớn hở đi vào bên trong.
Lê Phương lại nói: “Ngọc Lan, cậu thật sáng suốt, cậu mặc cái này đảm bảo người nào đó sẽ rất thích, vừa rồi tớ có chụp lại một tấm có muốn gửi cho người đó xem không?”
Bạch Ngọc Lan biết người trong miệng Lê Phương là ai, cô lắc đầu: “Anh ấy còn bận chuyện công ty, không nên làm phiền, chúng ta chọn đồ xong rồi cậu có muốn đi ăn hay không?”
“Hi hi, có chứ, tớ đang đói bụng đây này.”
Lê Phương xoa xoa bụng nói, lúc nãy đến đây cô đã ăn cái gì đâu.
Hai cô gái thanh toán xong liên đi đến khu ăn uống chọn một cái lẩu hai người sau đó cùng nhau ăn uống vui vẻ.
Mà lúc này ở tập đoàn Dương thị, Dương Tử Sâm đã chính thức ngồi lên ghế chủ tịch, việc đầu tiên anh làm chính là xem báo cáo các dự án trong một năm nay của Dương thị.
Anh biết năm vừa qua Dương thị có bao nhiêu dự án cũng biết Dương Tử Hiên đã làm cái gì nhưng có một điểm anh vẫn chưa biết đó là vốn đầu tư của các dự án.
Trong năm vừa qua Dương Tử Hiên lên ba dự án lớn trong đó có dự án về Ngũ Sắc Phi Thương nhưng mà cái này không phải điểm anh chú ý, cái anh quan tâm là dự án gần đây.
Dự án mở rộng thương hiệu của dương thị ở Pháp, Dương Tử Hiên đã bỏ ra một con số khổng lô lên đến một ngàn tỷ đồng để xây dựng một tập đoàn mới, một thương hiệu mới ở Pháp lại không nằm trong công ty con của Dương thị mà dưới tên của hắn, đây có khác nào nói hắn dùng tiên của Dương thị để gây dựng tập đoàn riêng cho bản thân.
Thế nhưng hắn lại trá hình đặt dưới tên “Dự án mở thương hiệu của Dương thị”
Ai nhìn không rõ nhưng Dương Tử Hiên nhìn là rõ, báo cáo không ghi chỉ tiết một khoản nào chỉ ghi qua loa cho có, con số cũng ước chừng không cụ thể, một bản báo cáo tệ đến mức Dương Tử Sâm chỉ muốn xé nó thành trăm mảnh.
Nhưng mà có một điều nữa anh nghi hoặc đó là trong sổ sách chỉ ghi trích năm trăm tỷ đồng từ công ty, coi như một nửa vậy còn một nửa kia hắn lấy ở đâu? Trần Vĩnh ngồi ở bàn trợ lý thấy sắc mặt của Dương Tử Sâm liên lười nhác hỏi: “Thế nào, vừa quay lại đã có chuyện làm khó cậu rồi sao?”
Dương Tử Sâm khẽ cau mày lại nói: “Trần Vĩnh, cậu nói xem Dương thị này từ khi nào lại biến thành thế này.”
“Cậu đang nói đến điều gì? Không phải dưới tay Dương Tử Hiên nó rất phát triển sao?”
Trần Vĩnh nói đầy ẩn ý.
Dương Tử Sâm âm trâm suy nghĩ lại nói: “Tôi cần cậu điều tra cho tôi một chuyện.”
“A, chuyện gì, không phải bao nhiêu chuyện cơ mật của Dương thị tôi đều gửi cho cậu xem rồi sao?”
Trần Vĩnh khó hiểu hỏi, Dương thị này còn có cái gì mà hắn không biết.
Trần Vĩnh tuy bề ngoài là trợ lý của Dương Tử Sâm nhưng thực chất là một gián điệp kinh doanh, bao nhiêu bí mật không cho người biết của các tập đoàn lớn hắn đều nắm giữ trong lòng bàn tay bao gồm cả Dương thị, cho nên mấy năm trước hắn đã giúp Dương Tử Sâm rất nhiều anh mới nhanh chóng trong thời gian ngắn đưa Dương thị lên đỉnh cao như vậy.
Dương Tử Sâm lắc đầu nói: “Tôi không nói đến những chuyện đó tôi muốn nói đến khoản đầu tư của Dương Tử Hiên, cậu không phát hiện ra điểm bất thường sao.”
Trần Vĩnh nghe vậy xem lại bản báo cáo kia, sau đó mới kinh ngạc phát hiện ra điều mà Dương Tử Sâm nhìn ra, hắn đanh mặt nói: “Dương Tử Hiên này cũng có chút chiêu trò, được rồi, để tôi điều tra, nguôn vốn lớn như vậy hắn lấy từ đâu.”
“Càng nhanh càng tốt.”
Dương Tử Hiên nói ra bốn chữ.
Trần Vĩnh ra dấu đã biết lại lập tức rời khỏi văn phòng chủ tịch, thực ra trong lòng Dương Tử Sâm nghĩ đến một khả năng nhưng anh không cho rằng Dương Tử Hiên sẽ to gan lớn mật như vậy.
Thế nhưng cũng không thể không đề phòng.
Lúc này tại một khách sạn năm sao được thiết kế theo kiểu Pháp, người đàn ông thân hình cao lớn rời khỏi cô gái bé nhỏ một thân chân chuồng bước xuống giường, hắn nhìn qua đã bốn mươi năm mươi nhưng cô gái kia chỉ có mười tám hai mười, quan trọng làn da cô ta rất trắng trẻo, nõn nà, y như búp bê.
Ông ta vô cùng hài lòng ném vào giữa ngực cô ta một tấm thẻ sau đó khoác một chiếc áo pijama màu đen bước ra khỏi phòng bên ngoài.