Chương
Bạch Ngọc Lan không tự chủ được đưa tay lên vuốt nhẹ lông mày của anh dùng giọng nói ôn nhu nhất nói: “Anh đừng nhíu mày, được không?”
Trong vô thức anh muốn hất bàn tay của cô nhưng động tác dịu dàng của cô khiến anh quyến luyến không nỡ hất bàn tay của cô ra, cho nên anh cứ mặc cô vuốt ve mình như vậy, hai đầu lông mày cũng từ từ giãn ra.
Thấy vậy Bạch Ngọc Lan thở nhẹ một hơi, mấy ngày nay anh dường như cũng đang dần thích ứng với cô không có kiểu hắt hủi như lúc trước này, điều này đúng là đáng mừng mà, cô nhìn cảnh vật xung quanh lại đề nghị, “Chúng ta đi dạo một chút nhé, em đưa anh đi”
Dứt lời cô liên đẩy xe lăn của anh đi, bên cạnh còn có Tiểu Khải, trên đường đi Bạch Ngọc Lan không khỏi bắt chuyện với cậu ta.
“Tiểu Khải, tôi nghe nói năm nay cậu mới mười lăm.
còn nhỏ như vậy không đi học sao?”
“Tôi bận chăm sóc thiếu gia”
Tiểu Khải trả lời rất đúng trọng tâm.
Câu trả lời của cậu ta khiến cô có chút bất ngờ lại nói: “Nói vậy nếu không phải chăm sóc chồng tôi cậu có thể đi học sao, vậy thì cậu cứ đi đi, anh ấy đã có tôi chăm rồi.””Tôi không muốn”
Tiểu Khải thẳng thừng từ chối.
“Vì sao?”
Cậu nhóc này trả lời khiến người ta khó lường trước được.
“Tôi chỉ muốn chăm sóc thiếu gia không muốn đến trường, chẳng có gì vui”
Cô nghe được trong giọng nói của câu ta có mấy phần chế nhạo, đừng nói cậu bé này lại có thù oán gì với trường học đấy nhé.
Cô lại thử nói: “Sao lại không vui chứ, ở đó có thầy cô bạn bè, biết đâu cậu lại có thể tìm được bạn gái nữa thì sao.”
“Hừ, bọn họ lúc nào cũng chỉ biết đánh chửi người, còn thầy cô chỉ luôn bênh vực bọn họ, tôi ghét thầy cô ghét bạn bè ghét tất cả”
Đôi mắt của Tiểu Khải lóe lên tia oán giận.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu ta lại bộc lộ cảm xúc như vậy, xem ra ở trường học cậu ta không được hoan nghênh, mà nói chính xác hơn là bị bạn bè ghét bỏ, châm chọc.
“Bọn họ đánh mắng cậu hả? Vì sao?”
Bạch Ngọc Lan lại tiếp tục hỏi.
Tiểu Khải trả lời một câu hờ hững, “Tôi không có cha mẹ”
“À, thì ra là vậy, cho nên bọn họ mắng cậu là trẻ mồ côi, vô học, không được cha mẹ dạy bảo đúng không?”
Tiểu Khải nhìn cô kinh sợ sau đó ánh mắt trở nên ảm đạm.
“Có làm sao đâu, bọn họ đánh cậu thì cậu đánh lại là được rồi, dẫu sao trong học đường có đánh nhau cũng là chuyện bình thường, quan trọng là cậu đánh làm sao để người ta sợ cậu lần sau không dám đụng tới là được”
Bạch Ngọc Lan không khỏi chỉ dạy, bởi vì hồi xưa cô cũng dùng chiêu thức này, nói không quá cô cũng từng được người ta gọi hai chữ “chị đại”
Nói vậy cô cũng không ỷ mạnh ăn hiếp yếu, chỉ là kẻ nào đụng đến cô thì cô đánh cho tan tác mà thôi, hồi nhỏ vì bị ăn hiếp nhiều lần lại không có năng lực phản kháng nên cô đã chạy đi học lỏm mấy chiêu võ trong mấy câu lạc bộ.
Sau đó đánh nhau thành quen cô cũng thành thục mấy chiêu võ căn bản, dần dần lớn lên vì muốn bảo vệ mình tốt hơn cô đã xin vào một câu lạc bộ học thuật nhưng không có tiên trả học phí cô đã đề nghị làm nhân viên vệ sinh cho câu lạc bộ đó đến khi học xong.
Qua hai năm tôi luyện thời trung học cô cũng có khả năng tự bảo vệ mình, chí ít cũng không sợ bạn bè bắt nạt càng không sợ bọn họ mách lẻo.
Nhớ năm đó, cô đánh một thằng con trai chỉ chảy máu chân răng chút xíu thôi nó vậy mà lại đi méc giáo viên chủ nhiệm, thế là cô bị mời phụ huynh lên, mẹ cô về nhà vừa khóc lóc vừa mắng cô một trận còn bắt cô cam đoan không được đánh bạn học nữa.
Lúc đó cô vì làm dịu lòng mẹ nên đã đồng ý thế nhưng mấy ngày sau cô lại chặn đường đánh cho thẳng con trai kia đến cháu máu đầu còn cảnh cáo nó nếu dám méc giáo viên sẽ cho nó xong đời, thằng nhỏ lúc đó quá sợ hãi nên đã đồng ý, cô đợi một ngày hai ngày quả nhiên nó không dám méc ai sau đó thấy cô liền đi đường vòng.
Mọi người nhìn vào nó liên không ai dám đụng cô nữa, từ đó cô liền trở thành một học sinh ngoan hiền, chăm ngoan, chỉ là không có mấy bạn học muốn chơi với cô mà thôi.
Màn ký ức đi qua quay về với thực tế cô lại bị Tiểu Khải nhìn chăm chăm, trong ánh mắt còn không che giấu kinh ngạc.