Chương
“Thế nào? Tôi nói có gì sai à”
Bạch Ngọc Lan cười như có như không lại không thèm quan tâm đến cậu ta nữa mà chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt mình.
“Dương đại thiếu gia, chắc hồi nhỏ anh không bị ai ức hiếp đâu nhỉ”
Chủ đề lại chuyển sang người đàn ông này, anh đường đường là thiếu gia của một gia đình giàu có quyền thế chắc không ai dám ức hiếp anh đâu nhỉ.
Dương Tử Sâm không trả lời cô mà hỏi ngược: “Hồi nhỏ cô thường hay bị bắt nạt?”
“Biết làm sao, em không có ba nên thường xuyên bị bọn họ châm chọc nói này nọ, sau đó có người còn muốn đánh hội đồng em, ban đầu không có năng lực phản kháng thì chịu người đánh sau đó em mới đi học chút võ phản kích lại bọn họ, anh có muốn nghe tình sử đánh nhau của em hay không?”
Bạch Ngọc Lan đột nhiên có hứng thú.
Dương Tử Sâm không có ý kiến chỉ là hơi trâm mặc một chút, sau đó không quan tâm anh có nghe hay không lại bắt đầu kể về mấy lần đánh nhau của mình, chủ đề này lập tức được một lớn một nhỏ chú ý.
Bạch Ngọc Lan kể vô cùng phấn khích Dương Tử Sâm bị giọng nói cùng biểu cảm của cô thu hút còn Tiểu Khải ánh mắt cũng bắt đầu chuyển sang có chút khâm phục cô, lại nhìn bản thân mình lòng có chút ê ẩm, nếu ngày đó cậu cũng như cô ta thì liệu bây giờ có khác? Buổi chiêu cứ thế trôi qua, Bạch Ngọc Lan cứ thế kể xong cả chục câu chuyện, miệng lưỡi khô chát mới thôi.
Trở về phòng cô mới vừa uống được hớp nước lại bị ông Dương gọi tới phòng.
“Không biết ông gọi cháu đến có chuyện gì?”
Bạch Ngọc Lan vào phòng đã được năm phút mà thấy ông cứ ngồi bần thần mãi cô khó có lúc không nhịn được hỏi, nãy giờ cô đếm ông ấy cũng phải thở dài hết chín lần rồi.
“Ngọc Lan, gần đây tâm trạng của Tử Sâm thế nào?”
Ông Dương mở miệng liên hỏi câu này.
“Dạ thưa ông anh ấy đã tốt hơn rất nhiều.”
Chí ít thì anh cũng đỡ cáu gắt, nổi nóng với cô, ngược lại còn nghe cô nói chuyện nữa chứ.
Sau lần ôm cô bất chợt thái độ của anh cũng có chút thay đổi, mặc dù vẫn im lìm không nói lời nào, thu mình trong căn phòng kia nhưng thỉnh thoảng anh cũng theo cô ra ngoài, như vậy đã tốt hơn rất nhiều rồi.
“Vậy thì tốt, Ngọc Lan, chuyện ông muốn nói với cháu có liên quan đến bạn gái lúc trước của Tử Sâm”
Ông Dương nhăn mày dường như có chút khó nói.
“Là Cao Kỳ Anh sao ạ?”
Trong đầu cô lóe lên tên này.
“Ừm, là cô ta, cháu cũng biết Tử Hiên với cô ta xảy ra quan hệ nên thằng bé đã xin ta muốn cưới cô ta, chuyện này ta đã suy nghĩ qua vì Tử Sâm ta không thể đồng ý thế nhưng Tử Hiên lại nói con bé có thai, ta…
Haiz”
Nói đến đây ông ấy thở dài một hơi.
Cô cũng đoán được mấy phần, nếu Cao Kỳ Anh đã có thai thì Dương Tử Hiên lấy cô ta là hợp tình hợp lý.
Nhưng điều cô không thể ngờ là Dương Tử Hiên lại là người có trách nhiệm như vậy sao? Cô nhìn sao cũng không giống.
“Ông tính cho bọn họ kết hôn sao?”
Thấy ông khó có thể nói tiếp cô đành phải tiếp lời.
“Ừm, ta cũng không còn cách nào khác, ta chỉ e ngại Tử Sâm nó biết lại kích động cho nên Ngọc Lan ông muốn cháu ở bên an ủi thằng bé cố gắng đừng để nó vì chuyện này mà kích động nổi nóng, ta biết chuyện này khó khăn nhưng ta chỉ có thể trông cậy vào cháu”
Ông Dương đưa mắt nhìn cô, ông biết thời gian qua cô bé này đã kiềm chế được tính tình của cháu trai ông, cũng chân tâm đối với thằng bé, coi như ông cũng không nhìn nhầm người.
“Cháu hiểu ý ông nhưng mà cháu muốn biết anh ấy có yêu Cao Kỳ Anh nhiều hay không?”
Bạch Ngọc Lan hỏi.
Nếu như Dương Tử Sâm yêu Cao Kỳ Anh sâu đậm thì cô cũng khó lòng đảm bảo có thể cổ động anh, mà theo biểu hiện điên cuồng của anh khi nhìn thấy mấy bức ảnh Dương Tử Hiên đưa thì cô có thế khẳng định được mấy phần anh cũng rất yêu cô ta nếu không cần gì kích động như vậy, xem ra chuyện này có chút khó.
Lại nói không hiểu sao nghĩ đến việc anh từng yêu sâu đậm một người trong lòng cô lại cảm thấy không thoải mái, lại có chút gì đó ghen ty, cô làm sao thế này? Đối diện ông Dương lại nói: “Chuyện tình cảm của bọn trẻ các cháu một lão già như ta làm sao sẽ để ý nhưng mà ta nhìn thấy Tử Sâm dường như cũng rất có tình cảm với con bé, lúc cô ta muốn hủy hôn thằng bé đã vô cùng kích động, xém chút còn tự làm tổn thương mình”
Bạch Ngọc Lan rơi vào trầm tư cô hỏi thêm một câu: “Cao Kỳ Anh kia vì sao lại bỏ anh ấy ạ?”
“Cháu nói còn có thể vì lý do gì, thằng bé bị liệt nó cũng không muốn ở bên cạnh thằng bé nữa.