Chương
Khi đó tinh thần của Tử Sâm sa sút trầm trọng gần như muốn trầm cảm, rất cần người ở bên cạnh Kỳ Anh dù sao cũng là vị hôn thê của thằng bé nên ta đã nhờ cô ta bên cạnh chăm sóc thằng bé, nào ngờ cô ta lại thẳng thắn từ chối còn nói những lời làm tổn thương nó.
Cháu có biết không Tử Sâm gần như mất hết lý trí muốn phá hủy hết mọi thứ, tâm trí rối loạn, ta đã phải đưa thằng bé đến bác sĩ tâm lý điều trị mấy lần”
Ông Dương nói một hơi cũng khô cả cổ họng liền cầm ly lên uống một hớp trà, lại thở dài một tiếng não nề.
Nói vậy Cao Kỳ Anh cũng không thực sự yêu thương Dương Tử Sâm, nếu không cũng không vì anh xảy ra tai nạn mà bỏ anh, người phụ nữ này thật sự nhẫn tâm, trong lòng cô cảm thấy vô cùng tức giận thay Dương Tử Sâm, anh đã yêu cô ta như vậy mà cô ta lại phụ bạc tình cảm của anh.
Ngoài tức giận ra Bạch Ngọc Lan còn cảm thấy đau lòng Dương Tử Sâm, lúc anh tràn đầy hào quang thì ai nấy đều bu bám lấy anh.
Khi anh không còn cái gì trong tay phải ngôi xe lăn lại quay sang dè bỉu, khinh chê.
Tàn tật thì đã sao? Anh ngồi xe lăn thôi mà, ngoài ra anh cũng là người bình thường.
Mọi người có cần phải xa lánh anh vậy không? Càng nghĩ Bạch Ngọc Lan càng cảm thấy tức giận, lòng người đúng là khó đoán, đừng để cô gặp Cao Kỳ Anh một lần nữa nếu không thì…
Từ từ, cô ta cũng sắp làm em dâu của Dương Tử Hiên rồi, tần suất cô gặp cô ta cũng sẽ không ít đi, lại nói Dương Tử Sâm sẽ làm sao đây? “Ông ơi, liệu có thể cho cháu và anh ấy ra ngoài ở riêng hay không?”
Như vậy có thể tránh đụng độ với Cao Kỳ Anh rồi, anh cũng không vì thế mà kích động.
Thế nhưng ông Dương lại lắc đầu nói: “Chuyện này không thể”
“”VW sao ạ?”
“Tử Sâm là cháu trai trưởng của ta nó buộc phải ở lại Dương gia không thể đi, không thể đi”
Ông Dương âu sâu nói, ông biết con dâu kia của ông muốn nắm toàn bộ Dương gia nhưng ông không thể để chuyện này xảy ra, một khi Tử Sâm đi ông không chắc có thể nắm được Dương gia.
“Ông à, ông suy nghĩ cho anh ấy một chút”
“Sao ta lại không suy nghĩ chứ, nếu có thể dễ dàng đi như cháu nghĩ ta cũng không gọi cháu vào đây.”
Nghe ông nói vậy tâm tình của cô có chút chùng xuống, không nói lời nào nữa, ra khỏi phòng ông Dương.
Cô mang tâm tình nặng nề bước vào phòng, cả người tỏa ra vẻ ủ rũ hiếm có, vừa mở cửa đi vào liền nhìn thấy Dương Tử Sâm đẩy xe từ nhà tắm đi ra.
Cô hơi khựng người nhìn anh, tuy đứng từ xa nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm sữa tắm trên cơ thể anh phả tới, mùi này xộc vào mũi Bạch Ngọc Lan khiến cô cảm thấy có chút mê muội.
Nhìn khuôn sắc nét đến hoàn mỹ của người đàn ông trước mặt lại nhìn từng giọt nước rơi xuống chiếc khăn trên vai anh cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra mỹ nam tắm là bộ dạng gì, Bạch Ngọc Lan lại cứ thế thất thần nhìn anh.
Người đàn ông tốt đẹp như vậy tại sao lại bị cả thế giới vứt bỏ? Cũng may anh còn ông Dương nếu không có ông anh sẽ làm sao? Nghĩ đến cảnh anh bị vứt bỏ một mình không có ai bên cạnh rồi ngồi thu mình trong một góc tối nào đó tim cô bỗng nhiên nhói lên một cái.
Cô không khỏi đưa tay lên vị trí trái tim, nó vẫn đập bình thường nhưng mỗi nhịp đập lại nặng nề đến khó thở như có một tảng đá đè lên vậy, hơi thở cũng theo đó đèn nén.
Nhìn thấy biểu hiện khác lạ của cô Dương Tử Sâm nghi hoặc mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
Bạch Ngọc Lan không phản ứng vẫn cứ thẫn thờ đứng ở cửa ôm ngực mình hai chân gần như khụy xuống.
Dương Tử Sâm nghĩ cô bị cái gì, hai tay không tự chủ được đẩy xe lăn tới chỗ cô.
“Bạch Ngọc Lan”
Dương Tử Sâm gọi lớn một tiếng.
Nghe thấy tiếng gọi cô mới chợt tỉnh lại nghiêng mắt nhìn anh, không phải anh ở bên kia sao từ khi nào đến chỗ cô rồi.
Bạch Ngọc Lan bình ổn lại trái tim, vỗ vỗ ngực mấy cái, nếu như anh không gọi cô nghĩ trái tim mình cứ thế ngừng đập luôn rồi.
“Cô làm sao vậy?”
Dương Tử Sâm thấy cô phản ứng anh lại nhíu mày hỏi.
“Em không sao.”
Bạch Ngọc Lan thở nhẹ một hơi, tự hỏi sao mình lại có cảm giác kỳ lạ này, đây là lần đầu tiên trái tìm cô đau đến nghẹn thở.
“Thật không?”
Anh hình như không tin, bộ dạng vừa rồi của cô giống như bị bệnh vậy.
“Em nói thật, anh đây là đang lo lắng cho em sao?”