Chương : Người tốt chắc chắn sẽ được đền đáp Cổng vào của bệnh viện.
Ôn Thục Nhi xuống xe ôm hộp thuốc, chạy về phía tòa nhà bệnh viện nơi có khu ICU theo địa chỉ định vị trên điện thoại.
Bất ngờ, một chiếc xe điện đang giao đồ ăn lao ra khỏi góc đường.
Ôn Thục Nhi không kịp dừng lại, cả người và đồ vật đang cầm liền đâm sầm vào.
Huych– Xe điện ngã nhào theo tiếng động, Ôn Thục Nhi cũng nặng nề ngã xuống đất.
“Ui chao!” Ôn Thục Nhi hét lên một tiếng thảm thương, vừa cúi đầu liền thấy hai lòng bàn tay bị xước một mảng lớn da thịt, từng giọt máu đỏ ứa ra ngoài.
Hộp thuốc rơi xuống nền đất cứng và bật tung ra, viên Cửu Trùng bọc giấy vàng lăn khắp sàn nhà.
Chàng trai giao đồ ăn nhanh chóng phản ứng, đã nhảy ra khỏi xe trước, nên mới không bị ngã theo.
Nhưng khi nhìn thấy đã va phải người, anh ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Toi rồi, lần này không chỉ mất hết đơn hàng, e là còn phải bồi thường tiền nữa.
Nhưng anh ta cũng không chạy, khi hoàn hồn lại, anh ta vội vàng chạy tới đỡ Ôn Thục Nhi trên mặt đất: “Xin lỗi, tôi vội giao hàng nên đã rễ quá nhanh, mà không nhìn thấy cô.
Thật xin lỗi, đây là bệnh viện, tôi đưa cô vào kiểm tra một chút nhé?” “Không sao, không cần.” Ôn Thục Nhi nghiêng người né khỏi tay anh ta, từ trên mặt đất đứng dậy.
Cô không có thời gian cho việc kiểm tra vết thương trên người, cô tùy ý bôi hai tay dính đầy bùn, cát và máu lên quần áo, ngồi xổm trên mặt đất nhặt viên Cửu Trùng vương vãi.
Đây là dược liệu quý được chế tạo bằng phương thức bí truyền, và là loại thuốc tốt có thể duy trì thể chất cho Kiến Phong, không thể để nó mất được.
Thấy vậy, chàng trai giao đồ ăn vội vàng giúp cô thu dọn.
Chẳng bao lâu sau, những viên thuốc trên mặt đất đã được nhặt lại.
Ôn Thục Nhi đếm thử, không thiếu một viên nào.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy và lao đến khoa ICU.
Trong cả quá trình, chàng trai giao đồ ăn đều bị lờ đi, tưởng Ôn Thục Nhi bị va phải nên đã gặp vấn đề gì đó, lo lắng gặng hỏi: “Cô gái, cô thật sự không truy cứu tôi sao? Thật sự không cần kiểm tra một chút sao?” “Không cần, chỉ là bị thương nhẹ mà thôi.” Ôn Thục Nhi xua tay với anh ta, và bước chân bỗng sững lại khi liếc qua chiếc xe điện bị đổ và một vài đơn đồ ăn bị lật của anh ta.
Cô nhanh chóng lấy trong ví ra tờ nghìn màu xanh, nhét vào tay anh chàng giao đồ ăn: “Là tôi nên xin lỗi mới phải, là tôi chỉ mải nhìn điện thoại, nên mới không thể tránh được anh. Tôi xin lỗi nhé! Đồ ăn của anh chắc chắn sẽ không giao được nữa rồi, số tiền này là bồi thường cho anh.” Sau đó, cô lê cái chân tập tễnh, xoay người bước vào bệnh viện.
“Này, không phải, là lỗi của tôi…” Chàng trai giao đồ ăn muốn đuổi theo trả lại tiền cho Ôn Thục Nhi, nhưng chiếc xe vẫn đổ dưới đất, cản đường.
Gó rất nhiều người và xe ô tô ra vào cổng bệnh viện, một số người thiếu kiên nhẫn đã bấm còi inh ỏi thúc giục.
Vốn nghĩ rằng sẽ phải đền tiền, nhưng bây giờ ngược lại còn nhận được tiền.
Chàng trai giao đồ ăn nước mắt lưng tròng nhìn bóng lưng của Ôn Thục Nhi, cảm kích nói: “Hầy, quả nhiên trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt. Cô gái, cô thật tốt bụng, người tốt chắc chắn sẽ được đền đáp!” Ôn Thục Nhi lê chân đi tới thang máy của tòa nhà bệnh viện, đúng lúc nhìn thấy một nhóm phóng viên đông đúc từ trong thang máy đi ra.
Họ vừa đi vừa nói chuyện ồn ào.
“Mọi người nói xem cậu ba nhà họ Hoắc này, rốt cuộc là bad boy hay sỉ tình? Tôi nghĩ dáng vẻ đó của anh ta, chắc là vẫn còn thích cô Tống đấy nhỉ!” “Đương nhiên là sỉ tình. Đã bao năm trôi qua vẫn không thay lòng đổi dạ, thật là si tình mà!” “Theo suy nghĩ của tôi, chính là bad boy.
Đã có gia đình rồi, còn ăn cây táo rào cây sung.” Nghe thấy đối tượng thảo luận của bọn họ là Hoắc Kiến Phong, Ôn Thục Nhi vô thức quay lưng lại, lấy hộp thuốc che mặt.
Nếu bị phóng viên chụp được cô xuất hiện ở đây với bộ dạng như thế này, chắc chắn sẽ gây rắc rối cho Kiến Phong.
“Tuy nhiên, nếu đổi lại là tôi, tôi nhất định sẽ chọn cô Tống, chứ không chọn cái đồ xấu xí nhà họ Ôn kia.” Tiếng thảo luận vẫn tiếp tục, lại có người lên tiếng nói.
Một người khác phụ họa: “Tôi cũng cảm thấy như vậy. Cả ngày phải đối mặt với khuôn mặt ấy của cô Ôn, e là tôi không ăn được gì mất, huống chỉ là ngủ chung giường.” “Haha…” Mọi người đều cười chế giễu.
Đôi mắt sáng ngời của Ôn Thục Nhi ảm đạm, lông mày khẽ cau lại.
Thực sự là như vậy sao? Người trong thang máy bước ra, người ngoài thang máy bước vào.
Ôn Thục Nhi bị dòng người xô vào góc thang máy, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy chính mình phản chiếu trên vách thang máy.
Cặp kính gọng đen quê mùa, trên mặt toàn mụn đỏ, dáng người xấu xí, bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình dính đầy bụi và vết bẩn vừa mới chà xát trên mặt đất, trong lòng còn ôm một chiếc hộp nát bươm…
Nhếch nhác, vô cùng! Cô không nhịn được đưa tay ra, sờ lên những vết mụn được tạo ra để cố tình làm xấu đi, trong lòng lần đầu tiên có cảm giác do dự.
Nếu mình thực sự trông đẹp hơn, liệu Kiến Phong có thích mình hơn cô Tống không? Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu.