Chương : Nếu biết đó là cô, có lẽ anh đã không thô bạo như vậy Ôn Thục Nhi sửng sốt và nhanh chóng lắc đầu phủ định.
Không, sẽ không đâu.
Kiến Phong không phải là người nông cạn như vậy, anh ấy sẽ không đánh giá con người bằng vẻ bề ngoài.
Anh ấy đã cứu mạng mình và bảo vệ mình ở khắp mọi nơi, rõ ràng là anh ấy không hề ghét bản thân mình.
Tuy nhiên, anh ấy quen cô Tống trước, cũng đã quen biết cô Tống nhiều năm, vì vậy đương nhiên sẽ thân thiết hơn một chút so với người vợ mới cưới đột nhiên xuất hiện như mình.
Đám phóng viên đó chắc cũng giống lần trước, không phỏng vấn được Kiến Phong nên cố tình ăn nói bậy bạ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ôn Thục Nhi liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Đúng lúc, thang máy đã lên đến tầng , phòng bệnh ICU.
Cô bước ra khỏi thang máy, nhìn thoáng qua đã thấy Hoắc Kiến Phong đang ngồi bên ngoài phòng bệnh cao cấp.
Người đàn ông ngồi ngay ngắn, ánh mắt sắc lạnh nhìn lên trên tấm kính trong suốt, nhìn thẳng và chăm chú.
Cảm giác như thể anh và phòng bệnh, cùng người trong phòng bệnh đã hợp thành một thể, và mọi thứ xung quanh anh đều bị anh tự động lờ đi.
Ôn Thục Nhi tay cầm hộp thuốc siết chặt, trong lồng ngực có chút ngột ngạt khó chịu.
Cô xoay người đi vào nhà vệ sinh, rửa sạch bụi bặm trên người, mới cảm thấy thoải mái hơn chút.
Cô vừa rồi, chắc là chỉ là cảm thấy buồn thạy cho Kiến Phong nhỉ? Nghĩ đến đây, Ôn Thục Nhi hít sâu một hơi, cầm hộp thuốc đi về phía phòng bệnh.
Trên hành lang.
Ngô Đức Cường ngồi xổm xuống bên cạnh Hoắc Kiến Phong, khuấy cháo dinh dưỡng trong bát: “Cậu ba, nhiệt độ vừa đủ, cậu nếm thử xem?” “Tôi không đói.” Giọng nói của Hoắc Kiến Phong hơi khàn, giọng điệu lạnh lùng.
Ngô Đức Cường lo lắng: “Nhưng ngày hôm qua cậu vẫn chưa ăn cơm tối, đã hơn mười mấy giờ đồng hồ rồi.” “Mang đi!” Hai chữ lạnh lùng cất lên, lông mày của người đàn ông hiện rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.
Lời Ngô Đức Cường định nói, đành phải nuốt lại.
Anh ta đứng thẳng người, bất lực lắc lắc đầu, đang định thu dọn đồ đạc, ánh mắt đột nhiên quét qua một bóng dáng quen thuộc, đang đi về phía bên này.
Ngô Đức Cường hai mắt sáng lên, bước nhanh tới nghênh đón, nói nhỏ: “Cô ba, cuối cùng cô đã đến rồi.” Anh ta hất cằm về phía Hoắc Kiến Phong: “Cậu ba vẫn không ăn không uống, không nhúc nhích. Thật sự thuộc hạ không còn cách nào khác rồi.” Ôn Thục Nhi nhìn bộ dạng cau mày của anh ta, dịu dàng cười nói: “Ừm ừm, để tôi thử xem.
Cô đặt cặp sách và hộp thuốc của mình trên chiếc ghế dài màu bạc bên cạnh, lấy ra chiếc cốc giữ nhiệt và viên thuốc.
Cô bước đến bên người đàn ông như thường lệ, ngồi xổm xuống, dùng tay bóc lớp giấy bọc vàng của viên thuốc trước khi đưa viên thuốc vào miệng anh.
Anh mãi vẫn không chịu nhận lấy viên thuốc, nên cô chỉ có thể đặt bình giữ nhiệt trên đầu gối, phối hợp với tay kia, dùng một tay mở nắp cốc.
Hoắc Kiến Phong vừa cảm thấy yên tĩnh hơn một chút, trước mắt đột nhiên xuất hiện một viên thuốc màu đen sì sì.
Anh còn tưởng rằng là Ngô Đức Cường, không thèm nghĩ ngợi đã giơ tay hất ra: “Tôi đã nói là, tôi không uống!” Ôn Thục Nhi đang ngồi xổm, không hề có chút phòng bị, trực tiếp loạng choạng.
Viên thuốc lăn xuống, bình giữ nhiệt trên đầu gối cô cũng bị đổ theo, cả cốc nước sôi sùng sục trực tiếp đổ lên đùi cô.
“ÁI” Ôn Thục Nhi đau đớn hít sâu một hơi, bỗng chốc nhảy dựng lên.
Ngô Đức Cường vừa nhìn thấy thì sửng sốt, vội vàng chạy tới: ‘Cô ba, cô không sao chứ?” Người đàn ông ngồi trên xe lăn lúc này mới định thần lại.
Anh quay đầu lại, nhìn thấy người đứng bên cạnh là Ôn Thục Nhi, ánh mắt đột nhiên chìm xuống.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngô Đức Cường, giọng không vui: “Tại sao lại để cho cô ba tới đây?” Ngô Đức Cường cảm thấy lạnh sống lựng.
Chết rồi, lần này chết chắc rồi! Nhìn thấy điều này, Ôn Thục Nhi lập tức nhịn đau đứng chắn trước mặt Ngô Đức Cường: “Không phải chuyện của trợ lý Cường, là tôi tự muốn tới.” Hoäc Kiến Phong liếc cô một cái, ánh mắt lại nhìn sang Ngô Đức Cường: “Mau đưa cô ba đi kiểm tra xem có bị bỏng không.” “Không, tôi không sao.” Không đợi Ngô Đức Cường lên tiếng, Ôn Thục Nhi đã từ chối trước: “Trong bình là nước ấm tôi định lấy ra uống, không hề nóng chút nào. Vừa rồi tôi giật mình thôi.” Vẻ mặt của Hoắc Kiến Phong hơi giãn ra.
Ngô Đức Cường thầm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cúi người giúp Ôn Thục Nhi nhặt cốc nước và mấy viên thuốc trên mặt đất lên.
Viên thuốc đã bị ngâm trong nước, nó đen và dính, và rõ ràng là không thể uống được nữa.
“Cô ba, cái này là cái gì? Còn không?” “Đây là của thần y cho. Không sao, ở đây vẫn còn!” Ôn Thục Nhi cố kìm nén sự đau lòng, chỉ vào cái hộp trên băng ghế: “Trợ lý Cường, làm phiền anh đi lấy chút nước nóng tới đây.” “Ồ, được thôi.” Ngô Đức Cường trả lời, cầm bình giữ nhiệt rời đi.
Ôn Thục Nhi rũ sạch vết nước trên chân, sau đó xoay người lại đi tới hộp lấy thuốc.
Cô bước rất chậm, cố gắng không để cho Hoắc Kiến Phong nhìn thấy sự kỳ lạ.
Hoäc Kiến Phong thật sự không nhìn ra sự khác biệt, nhìn chằm chằm lên người cô, lạnh lùng nói: “Cô tới đây, tại sao cũng không thông báo một tiếng nào?” Nếu biết đó là cô, có lẽ anh đã không thô bạo như vậy.