Chương
Rất nhanh, Lương Ninh Bang, Tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn TN vội vàng chạy tới.
Lương Ninh Bang là quản lý cấp cao mà Hồng Liệt mời về từ nước ngoài, nhưng ban đầu anh ta chi cùng mọi người quản lý công việc hàng ngày của công ty. Sau khi Tiêu Nhi rời khỏi tập đoàn TN thì anh ta mới có quyết định bổ nhiệm thăng chức lên làm Tổng giám đốc.
Lần đầu tiên đối mặt với sự việc lớn như vậy, trên mặt Lương Ninh Bang rõ ràng có chút luống cuống, không biết phải làm sao, nhìn Tiêu Nhi cầu cứu: “Tổng giám đốc Tiêu, tôi…”
“Đừng lo, chỉ cần hợp tác điều tra. Chúng tôi nhất định sẽ mau chóng tra ra chân tướng, trả lại trong sạch cho anh và công ty.”
Tiêu Nhi vỗ vai Lương Ninh Bang trấn an.
Vừa nói xong, cô quay sang nhìn phía cảnh sát và Nhiễm Lạc Thành cùng những người khác: “Mọi người, những điều đáng nghi chúng tôi đã công khái nói hết với mọi người. Chúng tôi cũng sẽ hợp tác về mọi mặt. Hy vọng các người đừng dem lòng đố kỵ người khác vào việc điều tra, đừng để cuối cùng bị người khác giải quyết được vụ án trước, và vào mặt các người.”
Tiêu Nhi nói xong, Vương Thiên Chính cùng những người đi lấy mẫu bất ngờ quay trở lại. “Tổng giám đốc Tiêu, cảm ơn cô đã phối hợp và nhắc nhở. Chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó, không để người tốt bị oan uổng, cũng không buông tha cho bất kỳ kẻ xấu nào. Có tin tức gì, mọi người sẽ thông báo cho nhau.”
Phía cảnh sát nói xong, lập tức đem người rời đi.
Khi Nhiễm Lạc Thành đi ngang qua Tiêu Nhi, anh ta lạnh lùng nói: “Cô Tiêu Nhi, không có lửa làm sao có khỏi. Lần sau có làm chuyện xấu thì nhớ làm cho sạch sẽ.”
Anh ta nói xong liền ngênh ngang rời đi.
Tiêu Nhi nhíu mày, đang muốn tiến lên hỏi cho rõ ràng thì bị Ada phía sau bỗng nhiên nằm lấy tay áo. “Tổng giám đốc Tiêu, chị xem này.”
Ada nhỏ giọng, đưa điện thoại di động đến trước mặt cô nói. và không không Tiêu Nhi hoài nghi, cúi đầu xem qua thì mặt không khỏi biển sắc: “Chuyện xảy ra lúc nào?”
Trên điện thoại di động của Ada hiện lên toàn các tin tức tiêu cực về cô và Hoắc Kiến Phong, cùng thân thể của Hoắc Kiến Phong đẩy rẫy trên Facebook.
Ada bẩm vào phần tin tức mới nhất và giải thích: “Là lúc chủng ta bận rộn ở phòng thí nghiệm, tôi đang vội gọi điện cho Tổng giám đốc Lương, mới nhìn đến tin tức hiện lên màn hình thông báo.”
Nếu không đến bây giờ, mọi người đều không hay biết gì.
Ada nghĩ ngoi một lúc rồi nói tiếp: “Vừa rồi nghiên cứu viên Nhiễm Lạc Thành cùng người bên thanh tra y tế thái độ kiên quyết như thế, chắc tám phần là nhìn thấy những tin tức này rồi ổ ạt tới đây.”
Tiêu Nhi lướt qua các từ khóa trên trang tin tức, lông mày nhíu lại: “Cho dù là vì những tin tức này, với tư cách là người bảo vệ chính nghĩa của quốc gia, họ cũng không nên hởi hợt như vậy mà chỉ dựa vào tin tức khái quát thế này.”
Nhưng lúc này, cô không có tâm trí quan tâm đến họ, Cô trà lại điện thoại cho Ada, hơi cong môi nhìn đám đông nói: “Cảm ơn, mọi người đã vất và roi. Moi người đi tìm manh mối trước đi. Nếu có tin tức gì thì thống bảo cho tôi. Tôi muốn yên tĩnh một chút
Đây là để xử lý việc của anh Hoắc. Ada hiểu ý của trong vài giây, ngay lập tức mời mọi người ra khỏi cô phòng khách.
Cửa phòng đóng lại, Tiêu Nhi lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi tới số của Hoắc Kiến Phong: “Thế nào rồi?”
Giọng nói của Hoắc Kiến Phong ở đầu bên kia điện thoại rất bình tĩnh, anh đi thằng vào vấn đề chính. “Một số manh mối hữu hiệu đã được tìm thấy.”
Tiêu Nhi nói ngắn gọn, đại khái nói cho anh ta biết về những gì bất thường phát hiện được và việc cành sát cùng người bên thanh tra y tế cử người đến: “Em đã xác định được phương hướng điều tra. Anh đừng lo, em có thể tự lo được. Nhưng anh…”
Cô muốn trần an anh vài câu, nhưng nhất thời không biết phải nói thế nào.
Hoắc Kiến Phong cong môi, lãnh đạm nói: “Anh không sao. Lúc trước nhìn thấy giấy báo kết quả xét nghiệm huyết thống mà bố đã bỏ rơi anh, anh đã mong chờ ngày này. Sau khi gặp mặt anh cà, anh đã sẵn sàng từ lâu rồi. Đã sớm cảm thấy chuyện này là gánh nặng, hiện tại do bò xuống được thấy rất tốt. Em không cần lo lầng.” Tính cách của anh luôn trắm on, lai có cái nhìn VÌ đại cục, biết mưu tính sâu xa. Nhưng dù có gắn mác quyền lực đến đâu thì cuối cùng anh vẫn là người bình thường. Một con người bằng xương bằng thịt và quan tâm đến tình cảm gia đình.
Nếu không phải có tình cảm với nhà họ Hoắc, nhà họ hỗn loạn thành như vậy, thì tại sao phải sau khi rời đi mới gây trở ngại?
Nghĩ đến đây, Tiêu Nhi không khỏi thở dài, chi có thể ngoài miệng khích lệ tinh thần chiến đầu của anh: “Đương nhiên là em tin tưởng vào khả năng của anh. Em chỉ muốn nói với anh rằng dù anh có quyết định gì đi chăng nữa thi em và Vân Thiên vẫn sẽ ủng hộ anh. Nếu anh muốn dẫn hai mẹ con em đi chơi thì nhớ bảo nhé.
Hoắc Kiến Phong siết chặt điện thoại cầm trên tay, trong lòng trào dâng một cảm giác ấm áp, làm vết nhăn giữa đôi lông mày giãn ra: “Được rồi, anh biết rồi. Bây giờ anh vừa về đến nhà, anh sẽ đi an ùi bà nội trước.”
“Được, vậy em đi tìm manh mối, chúng ta cùng nhau cố lên.”
“Được, cùng nhau cố lên.”
Cúp điện thoại, trên mặt hai người đều sục sôi ý chỉ chiến đấu. Chi cần dồng lòng, ai cũng không thể càn được bon họ.