Chương
Tại nhà chính, trong phòng khách.
Bà Hoắc và di Mẫu đã đợi từ lâu. Nhìn thấy Hoắc Kiến Phong và Ngô Đức Cường bước vào cửa, bà Hoắc liền từ trên ghế sofa đứng dậy: “Kiến Phong, mau lại đây, nói cho bà nội nghe, rốt cuộc xảy ra chuyện gi?”
Hoắc Kiến Phong nhanh chóng bước tới, cầm tay bà nội đỡ bà ngồi xuống: “Bà nội, bà hứa với cháu trước đã, cho dù có chuyện gì xảy ra, bà cũng phải quan tâm đến sức khỏe của mình trước, bà đừng lo lắng quá, được không?”
Bà lão nắm lấy tay anh, trên mặt không giấu nổi sự lo lắng: “Được, được rồi, cháu nói gì bà nội đều nghe. Cháu mau nói cho bà nội, những gì cháu nói trong phòng phát sóng trực tiếp không phải là sự thật dúng không?”
Hoắc Kiến Phong trầm mặc: “Xin lỗi bà, những điều đó đều là thật, cháu không cùng huyết thống với nhà họ Hoắc. Bổ cũng biết chuyện này, chi là về phía mẹ cháu, cháu không rõ là mẹ có biết không”
“Cái gi?”
Bà Hoắc không khống chế được liền cao giọng, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng: “Cháu, bố cháu đã sớm biết?”
Hoắc Kiến Phong vội vàng đỡ lấy sau lưng bà nội, điều chỉnh lại tư thế của bà, để bà dựa lưng vào ghế sofa: “Vâng, bà có nho là trước đó bố cháu nhờ bà giao cho cháu cải hộp gỗ không? Bên trong chính là báo cáo xét nghiệm huyết thống của bố và cháu. Ông ấy đã sớm biết rồi.”
Bà lão Hoắc giật mình, vẻ mặt không dám tin: “Không, không thể nào. Bà không tin.”
Hoắc Kiến Phong chan chừ một lát, vẫy tay với Ngô Đức Cường.
Ngô Đức Cường hiểu ý, lập tức lấy tập liệu đựng trong túi chống nước ra, đưa cho Hoắc Kiến Phong.
Hoắc Kiến Phong mở túi ra, lấy ra báo cáo thẩm định, cung kính đưa cho bà: “Xin lỗi bà nội, bây giờ cháu mới có thể cho bà xem được. Cháu nghĩ ước nguyện của bố lúc ban đầu, cũng là vì sợ bà lo lắng nên vẫn chưa nói ”
Bà lão Hoắc run rấy ngón tay, lật giờ từng trang, khi nhìn thấy câu kết luận không có quan hệ huyết thống kia chỉ thấy hoa mắt: “Không, không thể. Báo cáo này nhất định là giả, chắc chắc là giả.”
Bà ném bàn báo cáo xuống đất, nắm lấy tay của Hoắc Kiến Phong, hai mắt đỏ bừng: “Cháu là đứa trẻ mà bà bên canh từ lúc nhỏ đến lớn, cháu với bố cháu rất giống nhau. Dù là tài năng thông minh hay tính cách hiếu thảo, cháu đều là con cái nhà họ Hoắc”
Đôi môi mỏng của Hoắc Kiến Phong khẽ mỉm lại, vừa lúc còn chưa biết trả lời như thế nào thì bên ngoài liền truyền đến giọng nói của Hoắc Tuần Nghĩa. “Bà nội, bà nội, bà đã xem tin tức chưa?”
Đang nói thì những người khác đã bước vào phòng, Hoắc Vân Hạo đi ngay phía sau anh ta. Trên trán hai người đều lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt lo lắng.
Nhin thấy Hoắc Kiến Phong cũng ở đó, Hoắc Tuấn Nghĩa gần như theo phản xạ liền giữ khoảng cách với Hoắc Vân Hạo, nói rõ: “Tôi không phải đến cùng với cậu ta, chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau bên ngoài
Hoắc Vân Hạo không dám nhìn Hoắc Kiến Phong, ánh mắt rơi vào bản báo cáo trên mặt đất. “Chú ba, chủ, chủ thật sự không phải con ruột của ông nội sao?”
Anh ta cầm bàn báo cáo lên, giọng run run. “Châu nói bậy. Kien Phong có gien tot như vậy, khẳng định là người nhà họ Hoắc chúng ta”
Hoắc Tuần Nghĩa giật lấy báo cáo trong tay của cậu ta, đấy cậu ra: “Cái này chắc chắn bị người khác làm giả.”
Hoắc Vân Hạo lào đào lui về phía sau hai bước, trong lòng thầm mång: “Cháu nói linh tinh rồi. Đúng là không biết gì.”
Trên mặt lại ngượng ngùng nói thêm: “Đúng, đúng, khẳng định là bị người khác già mạo, dùng để ly gián tình cảm người một nhà chúng ta.”
Anh ta ngồi bên cạnh bà nội: “Bà cố, bà ngàn vạn lần đừng tin, đừng trúng kế.”
Hoắc Kiến Phong lạnh lùng, liếc nhìn anh ta một cái, nhẹ giọng nói: “Đây là sự thật, báo cáo này là tự bố đi xét nghiệm, sau này mới giao lại cho bà nội giữ.”
Hai mắt của Hoắc Tuấn Nghĩa mờ lớn: “Nói như vậy, bố đã sớm biết rồi?”
“Nếu là do ông hai làm thi chắc chắn là không sai rồi.”
Hoắc Vân Hạo trong lòng mừng thầm, ngoài miệng lại tỏ vẻ tiếc nuối: “Sao chuyện lại trở thành như vậy? Bà cố, về sau nhà họ Hoắc chúng ta biết phải làm sao bây giờ?”
Bà cụ Hoắc sắc mặt àm đạm, có nén lại dòng nước mắt đang nhòe trên mi.
Hoắc Kiến Phong không đành lòng, nắm tay bà nhẹ nhàng an ủi: “Bà nội, đừng lo, dù cháu không cùng huyết mạch với nhà họ Hoắc, cháu cũng không bỏ mặc bà đâu. Bà trước kia là bà nội của cháu, thì sau này cũng là bà nội.”
Bà cụ Hoắc hất tay anh, giọng nói nghẹn ngào: “Không được, cháu vĩnh viễn chính là con cháu nhà họ Hoắc chúng ta.”
Hoắc Vân Hạo nghe vậy, trong lòng bỗng cảm thấy lạnh lẽo.
Chết tiệt, bà cố vẫn thế, vẫn cứng đầu muốn giữ anh ta ở lại nhà họ Hoắc sao?