Chương
Hoắc Kiến Phong nhếch môi, không nói thêm nữa, quay đầu tránh khỏi tay bà cụ Hoắc, nói nhỏ: “Bà nội, bệnh viện còn có chút chuyện, cháu đi xem một chút. Bà hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng. Có việc gì thì chúng ta sẽ nói sau.”
Anh vừa dứt lời, đứng dậy sửa sang lại quần áo, phân phó: “Ngô Đức Cường, chuẩn bị xe.”
“Vâng.” Ngô Đức Cường cung kinh đáp, xoay người bước nhanh rời khỏi đây.
Thái độ của Hoắc Kiến Phong đã rất rõ ràng, anh không thương lượng với mọi người mà là thông báo quyết định.
Hoắc Tuấn Nghĩa giậm chân, ảo não nhìn Hoắc Tuần Tú: “Anh cả, anh xem anh đi, mới trờ về đã làm Kiến Phong tức giận thành như vậy. Em ấy là em trai của chúng ta, là em trai mà chúng ta nhìn lớn lên.”
Hoắc Tuấn Tú như bị chạm vào vày rổng, đôi mắt đào hoa lập tức trở nên lạnh lẽo. Anh ta nhếch mày, nhìn Hoắc Tuấn Nghĩa, gắn từng chữ: “Em rốt cuộc là cùng sinh ra với ai?
Hoắc Tuấn Nghĩa bị bộ dạng của anh ta làm cho hoàng sợ, ngượng ngùng nhếch môi: “Cho dù, cho dù em và anh có quan hệ huyết thống, nhưng dieu đó không thể phủ nhận tình anh em của Kiến Phong với chủng ta suốt năm qua.”
“Em thối lắm.”
Hoắc Tuấn Tú nắm tay vin xe lăn, trên mu bàn tay gầy guộc nổi lên gân xanh: “Chúng ta và cậu ta không có tình anh em, chi có hận. Chi có thù hận sâu đậm.”
Quai hàm anh ta siết chặt, từng chữ như bị nghiến răng phát ra, giọng nói lạnh lùng và nặng nề khiến tất cả mọi người có mặt đều càm thấy ổn lạnh, ngoại trừ Hoắc Kiến Phong.
Hoắc Kiến Phong sửa sang xong vạt áo ống tay áo, chuẩn bị đi ra ngoài.
Hoắc Tuấn Tú lái xe lăn, đưa tay ngăn anh lại: “Đã nói đến mức này rồi, chúng ta cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, một lần liền nói rõ ràng mọi chuyện.”
Hoắc Kiến Phong từ trên cao nhìn xuống, trầm mặc nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Giữa tôi và anh không có gì để nói. Tránh ra.”
Trước đây anh từng nói với anh ta rằng đầu với anh ta, đó là vì nhà họ Hoắc. Nhưng hiện tại anh đã biết mình không phải người nhà họ Hoắc, cũng không cần tài sản của nhà họ Hoắc, giữa bọn họ cũng không có bất kỳ quan hệ gì.
Xe lăn của Hoắc Tuấn Tủ nằm bất động khe hờ giữa số pha và ghế sô pha. Ảnh mắt anh ta yếu ớt, nhìn về phía Hoắc Tuấn Nghĩa đang đứng một bên: “Em hai, em có biết người năm đó giết mẹ chúng ta chính là mẹ nuôi anh ta, chinh là dì em vẫn luôn gọi Vũ Tuyết Như.”
“Cái gì?”
Giọng nói Hoắc Tuần Nghĩa trở nên kinh ngạc: “Mẹ, không phải là tai nạn xe ngoài ý muốn sao?”
Không chỉ có Hoắc Tuấn Nghĩa mà ánh mắt tất cả mọi người tại đây đều kinh ngạc rơi vào trên người Hoắc Kiến Phong.
Nếp nhăn trên mặt bà cụ Hoắc run lên: “Tuấn Tú, cháu hãy nói rõ ràng cho bà. Nếu cháu không nói rõ thì bà sẽ không để yên cho cháu đâu.”
“Bà nội, bà yên tâm, cháu nhất định sẽ nói rõ ràng với bà.”
Hoắc Tuấn Tủ bình tĩnh nói xong, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, lạnh lùng nói: “Vào di.” Một lúc sau, trước ánh mắt của mọi người, Tổng Phi Phi bước nhanh từ ngoài cửa lớn đi vào.
Cô ta mặc áo khoác quẫn dài, nhẹ nhàng doan trang chào bà cụ, trong ánh mắt ẩn chứa sự hưng phần và đắc ý về chiến thắng sắp tới.
Con người Hoắc Vân Hạo loạn chuyển.
Trong khoảng thời gian này Tổng Phi Phi vẫn luôn chỉ huy phía sau, bây giờ cô ta còn dám ra ngoài sáng, chẳng lẽ một đòn này nhất định phải chỉ mạng, Hoắc Kiến Phong xong đời.
Nghĩ đến đây, Hoắc Vân Hạo không khỏi củi đầu, cổ nén cười.
Hoắc Tuấn Nghĩa từ trong khiếp sợ hồi thần, nhìn Tống Phỉ Phỉ bất mãn: “Anh cả, anh gọi người phụ nữ này tới làm gi? Anh còn không biết cô ta chính là một tai họa sao? Cô ta chính là con gái nuôi của Vũ Tuyết Như.”
Hoắc Tuấn Tú phot lờ anh ta, lười biếng nhìn Tổng Phi Phi: “Hãy nói cho mọi người chân tưởng về tất cả những gì cô biết.”
Tống Phi Phi khẽ gật đầu, ánh mắt như có như không đào qua Hoắc Kiến Phong, cuối cùng rơi vào trên người bà cụ Hoắc: “Chắc bà còn nhớ rõ mẹ nuôi của cháu gả vào nhà họ Hoắc như the nào chứ?”
Mặt bà cu Hoac nặng như sắt, ngữ điệu không tốt: “Nói gì thì nói, nếu không muốn thì thôi đi, đừng giờ trò ở đây.”
Trước đây, nếu không có người phụ nữ này làm khó dễ thì Kiến Phong và Tiêu Nhi đã không trải qua những chuyện đó, lại càng không có những chuyện bây giờ.
Về mặt Tổng Phi Phi cứng đờ, nhưng chỉ chớp mắt, cô ta đã trở lại bình thường, dịu dàng nói: “Đúng vậy, bà nói đúng, vậy thì cháu sẽ nói thẳng. Xin mọi người hãy kiếm chế cảm xúc của mình, đừng quá kich động, giữ gin sức khỏe của mình.”
Hoắc Tuần Nghĩa thiếu kiên nhẫn mà trợn mắt khinh thường: “Còn gì thì mau nói, ở đâu nói nhàm nhiều như vậy.”
Tổng Phi Phi mạnh mẽ áp chế tức giận trong lòng, về mặt vẫn không thay đổi, nhưng khi xẹt qua Hoắc Kiến Phong thì ảnh mắt lại có chút khiêu khích.