Chương
Hoắc Kiến Phong vẫn duy trì tư thế nghiêng mình như trước, không thèm nhìn cô ta.
Tổng Phi Phi tự làm mình mất mặt, nghiên răng nghiến lợi nói: “Năm đó, mẹ nuôi cháu cũng chính là Vũ Tuyết Như, mẹ nuôi của cậu ba. Để thoát khỏi cuộc sống nghèo khó và sống một cuộc sống an nhàn sung sướng, bà ấy đã trăm phương ngàn kế quyến rũ ông Hoắc Phương Nam, cũng chính là bố nuôi cậu ba. Sau đó, Vũ Tuyết Như thành công mang thai, lấy cái thai này ép ông Hoắc Phương Nam phải ly hôn với người vợ ban đầu, để cho bà ấy và đứa trẻ một danh phân. Nhưng ông Hoắc Phương Nam không những không chịu mà còn yêu cầu bà Vũ Tuyết Như phá thai. Để gả vào nhà họ Hoắc, Vũ Tuyết Như đã chủ động hẹn vợ ông Hoắc Phương Nam.”
Tổng Phi Phi nói đến đây, cô ta dừng một chút mới tiếp tục: “Người vợ của ông Hoắc Phương Nam đã chết trong một vụ tai nạn xe trên đường đi gặp Vũ Tuyết Như.” Hai tay Hoắc Tuấn Tú nắm chặt thành nắm đấm, mắt đỏ hoe: “Nếu không phải Vũ Tuyết Như hẹn gặp bà ấy thì bà ấy sẽ không tự mình lái xe ra ngoài. Nếu mẹ không nhận cuộc gọi kia, nếu bà ấy đưa tài xế đi cùng, bà ấy sẽ không bởi tâm thần không ổn định mà đánh vào hàng rảo bào vệ, thì sẽ không chết. ”
Hoắc Tuấn Tú nói đến mẹ mình, đôi mắt liền đỏ lên, trong mắt hiện lên và nghi ngờ nhìn Tổng Phi Phi: “Một người ngoài như cô làm sao có thể biết rõ ràng những chuyện này như vậy?”
Tổng Phi Phi nhàn nhạt liếc anh ta một cái: “Vấn đề này tôi sẽ trả lời anh sau.”
Cô ta nhìn bà cụ rồi nói tiếp: “Những chuyện xảy ra sau này, bà chắc cũng rất rõ ràng, sau khi bà Hoắc mất, Vũ Tuyết Như ôm bụng bầu cầm kết quả siêu âm là con trai tiến dần từng bước. Bà không đành lòng để huyết mạch nhà họ Hoắc lưu lạc bên ngoài nên miễn cưỡng đồng ý cho bà ta gả vào. Bà còn rất thông minh, còn nói bà ta sinh xong mới có thể gà vào cửa. Nhưng bà không ngờ rằng Vũ Tuyết Như có được bà cam đoan xong đã vui vẻ sẩy thai. Nhưng bà ta không nói với ai cả, bà ta giữ cái thai giả cho đến khi đù tháng, sau đó trộm một bé trai sơ sinh từ nơi khác để lừa dối các người. Và cậu bé đó chính là anh ta.”
Cô ta dứt lời rồi nhìn về phía Hoắc Kiến Phong, tấm mất của mọi người cũng đồng loạt nhìn về phía Hoắc Kiến Phong.
Về mặt của Hoắc Kiến Phong không thay đổi, như thể những gì anh thấy và những gì anh nghe được không liên quan gì đến anh.
Một tia thất vọng thoáng qua trong mắt Tổng Phỉ Phi. Cô ta cho rằng dù anh không buồn thì ít nhất anh cũng nên khiếp sợ. Nhưng không, không có gì cả.
Hoắc Tuần Nghĩa gãi đầu nói: “Cô vẫn chưa nói làm sao cô biết rõ ràng như vậy?”
“Bởi vì người năm đó giúp Vũ Tuyết Như làm những việc này chính là bố tôi: Tống Hoài Viễn.”
Tống Phi Phi nói xong, cuối cùng cũng như mong muốn thấy được sự khiếp sợ trên khuôn mặt của mọi người: “Hồi đó bố tôi luôn ngưỡng mộ Vũ Tuyết Như, với bà ấy luôn là nói gì nghe nấy, cho dù là giúp bà ấy gia nhập vào nhà giàu, bố tôi cũng vui vẻ chịu đựng.”
“Vốn đĩ, sau khi chuyện này xong xuôi, bọn họ giao hẹn sẽ không liên lạc nữa. Nhưng sau khi Vũ Tuyết Như được vào nhà giàu, bà ấy lại cảm thấy cuộc sống không được như ý muốn. Hai người con riêng châm chọc khiêu khích, cả nhà họ Hoắc đều xem bà ấy là người thứ ba. Bà ấy buon bã, không có chỗ phát tiết, bèn tìm gặp lại bố tôi. Hai người thường xuyên qua lại rồi lại dây dưa không rõ. Sau đó, Vũ Tuyết Như mang bầu tôi.”
Mọi người đều khiếp sợ, không dám tin nhìn Tống Phi Phi.
Tống Phi Phi cười nhạt nhếch mày: “Nhưng bố tôi năm đó ép mình quên Vũ Tuyết Như nên đã vội vàng kết hôn, hơn nữa vợ ông ấy cũng đang mang thai. Sau khi biết Vũ Tuyết Như có thai, mẹ nuôi tôi dưới cơn tức giận xuất huyết nhiều, mất đi đứa con của mình. Sau đó, Vũ Tuyết Như nói dối là đi du lịch nước ngoài và sinh ra tôi ở nước ngoài. Mẹ nuôi yêu cầu bố tôi nhận tôi về nuôi, nếu không sẽ đến nhà họ Hoắc vạch trần mối quan hệ giữa bố tôi và Vũ Tuyết Như. Bố tôi không còn cách nào là nói với Vũ Tuyết Như rằng đứa trẻ đã chết lưu. Đúng lúc Vũ Tuyết Như thấy rõ bản thân luyến tiếc vinh hoa phú quý nhà họ Hoắc nên hai người họ liền đơn giản tan rã.”
“Không phải, không phải như vậy, cô nói dối.”
Hoắc Tuấn Nghĩa chỉ càm thấy tam quan vỡ vụn, lắc đầu nguay nguậy cắt ngang lời Tống Phi Phi: “Trước đây bà ấy nhằm vào cô bao nhiêu, chúng ta đều biết. Nếu thật sự như cô nói. Nếu cô thực sự là con gái ruột của bà ấy thì bà ấy không phải nên giúp cô gà vào nhà họ Hoắc sao? Cô và Kiến Phong làm sao có thể trải qua nhiều chuyện như vậy?”
“Đó là vì thân phận của tôi, chi có bố và mẹ nuôi biết. Sở dĩ Vũ Tuyết Như phản đối việc tôi ở bên Kiến Phong là vì bà ấy luôn nghĩ tôi là con của bố và mẹ nuôi.” Tổng Phi Phi dường như đang nghĩ đến điều gì đó, mặt cô ta trắng bệch, trong mắt mơ hồ hiện lên một tầng sương mù: “Nếu không phải bố mẹ tôi ở nước ngoài bị tai nạn ngoài ý muốn thì tôi vĩnh viễn không bao giờ biết những chuyện này. Bọn họ sợ không ai quan tâm đến tôi nên mới nói chân tướng cho tôi biết.”
Cô ta cúi đầu, chớp mắt liền rơi lệ.
Mọi người thấy bộ dạng cô ta liền kinh hãi không nói nên lời.
Một lúc lâu, cả phòng khách đều im lặng.
Bàn tay Hoắc Tuấn Tủ nắm chặt duỗi ra, ngước mắt hờ hững nhìn Hoắc Tuấn Nghĩa: “Bây giờ em còn muốn bênh vực cậu ta sao?”
“Em.”
Hoắc Tuấn Nghĩa ngập ngừng, nhìn Hoắc Tuấn Nghĩa rồi nhìn Hoắc Kiến Phong: “Kiến Phong, không phải Kiến Phong cái gì cũng không biết sao? Cậu ấy, cậu ấy cũng vô tội.”
Hoắc Tuấn Tủ vỗ vào tay vịn xe lăn, ánh mắt ngưng trọng: “Đo ngu. Cậu ta vô tội? Còn mẹ thì sao? Ai quan tâm bà?”
Về mặt của Hoắc Kiến Phong từ bình tĩnh chuyến sang hơi kinh ngạc, lúc này lại trở lại như cũ.
Ánh mắt anh lạnh lùng, hờ hững nhìn chung quanh Hoắc Tuấn Tú và Tổng Phi Phi, thàn nhiên nói: “Đều xong rồi à? Vậy tôi đi đây.”
Anh xoay người, cung kính vỗ bà cụ Hoắc, không quay đầu lại mà rời khỏi nhà chính, bỏ lại người một gian phòng vè mặt khác nhau.
Về mặt Hoắc Vân Hạo đầy hưng phần ăn dưa và vui mừng chiến thắng. Lúc này, không ai có thể ngăn cản anh ta trở lại nhà họ Hoắc.
Hoắc Tuấn Nghĩa đặt mông ngã ngồi vào sô pha, vẻ mặt luống cuống không biết làm sao.
Tống Phi Phi nhìn nơi Hoắc Kiến Phong biến mất, đáy mắt hung ác nham hiểm không đổi ẩn chứa sự mất mát.