Chương
Đầu bà cụ Hoắc ong ong, trong đầu như có tám mươi cái miệng đang không ngừng lặp đi lặp lại lời Tống Phi Phi khiến bà đau đầu. “Dì Mẫn, dì Mẫn” Bà đưa tay vào khoảng không, như thể muốn đứng dậy.
Dì Mẫn đang ngồi bên cạnh, thấy vậy liên nhanh chóng đưa tay đỡ bà dậy: “Bà chủ, tôi ở đây. Tôi ở đây.”
Ngón tay của bà cụ Hoắc lạnh lẽo và run rất, di Mẫn bị đông cứng lại, ánh mắt đau khổ: “Bà chủ, bà không thoải mái sao? Tôi đờ bà lên lầu nhé?”
“Được rồi, lên lầu, lên..”
Bà cụ Hoặc chưa nói hết lời, nhưng bà cảm thấy mặt mình tối sầm lại, cơ thể mềm nhũn ngã về phía trước. “Bà chủ.”
“Bà nội.”
“Bà nội.”
Mọi người cùng hô lên.
Dì Mẫn nhanh tay nhanh mắt, nằm lấy cánh tay bà cụ, miễn cưỡng ổn định thân hình bà, đồng thời phân phó: “Mau chuẩn bị xe, đưa đi bệnh viện.”
Người lái xe vội vàng chạy ra ngoài.
Hoắc Kiến Sơn hành động nhanh chóng, đẩy xe dự bị trong nhà ra, đỡ bà cụ ngồi xuống, mấy người dùng tốc độ nhanh nhất đấy bà ra ngoài.
Những người hầu khác cũng phân công công việc rõ ràng, có người gọi bệnh viện chuẩn bị, bắt đầu thu dọn đồ đạc nhập viện, có người bắt đầu chuẩn bị ca bệnh và thuốc bà cụ thường
Trong lúc nhất thời, đang hỗn loạn lại trở nên trật tự, mà người Hoắc Tuấn Nghĩa, Hoắc Vân Hạo luống cuống như thể là người ngoài cuộc.
Hoắc Tuấn Nghĩa chạy tới chạy lui theo mọi người, lo lắng xoa xoa hai tay, lẩm bẩm nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Vậy phải làm sao bây
Vẻ mặt kiêu Hoắc Tuấn Tú căng, lãnh đạm nói: “Đừng lo lắng, chờ Kiến Phong giao những thứ nên giao ra đây, cái nhà này có anh ở đây thì sẽ không có việc.”
Hoắc Nghĩa cười lạnh lùng, liếc mắt: “Anh cả, anh điên rồi sao? Trong mắt anh có tiền thôi. Em đang nói bà nội. Là bố. Là… hiện tại tất cả bọn họ đều đang ở bệnh viện.”
Vốn dĩ anh ta muốn nói Vũ Tuyết Như, nhưng lời nói đến khỏe miệng, cuối cùng không nói ra được.
Hoắc Tuấn Tú nhướng mi, trên mặt độc ác hiện vẻ tàn nhẫn: “Lo như vậy thì em đi theo đi.”
Hoắc Tuấn Nghĩa ngượng ngùng rụt cổ một cái: “Bọn họ đều do Vân Thiên huấn luyện đặc biệt, còn có ích hơn em.”
Khi đó, Vân Thiên nói rằng bà cụ đã lớn tuổi, những người hầu trong nhà nhất định phải biết một chút kiến thức cấp cứu và kỹ năng phụ trợ, thậm chí anh ta còn trêu thằng bé nghĩ quá nhiều. Nhưng bây giờ, mọi thứ đều có ích.
Nói đến nhà Hoắc Kiến Phong, mắt của Hoắc Tuấn Tú càng lạnh. Hoắc Tuấn Nghĩa nhanh chóng quay đầu qua hướng khác, tránh đi tầm mắt của anh ta, vội vàng đi theo người hầu đi ra ngoài.
Hoắc Vân Hạo nhìn thấy Hoắc Tuấn Nghĩa rời đi, trong lòng không khỏi kích động vui mừng, đến bên cạnh lấy lòng Hoắc Tuấn Tú và Tống Phi Phi: à, cháu biết chú vẫn là người giỏi nhất trong gia đình này. Bất kể là chủ nhân nhà họ Hoắc hay Tổng giám đốc Hoắc Kiến đều là của cũng chỉ có thể là của chú. “
“Chó liềm lưỡi.” Tổng Phi Phi oán thầm và liếc mắt.
Hoặc Tuẩn Tú nhếch miệng cười nhạt, nửa khuôn mặt không bị hủy nhan sắc vẫn dịu dàng như cũ: “Đừng lo lắng, cháu là cháu ruột của chủ, chủ sẽ không để cháu lưu lạc bên ngoài. Chờ thủ tục bàn giao xong xuôi thì cháu có thể trực tiếp về nhà”
Đôi mắt của Hoắc Vân Hạo hưng phẩn sáng lên: “Cảm ơn chú. Cảm ơn chủ, vẫn là chủ hiểu cháu nhất.”
Đến khi đó, Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Hoắc như chó nhà có tang. Mất đi chỗ dựa vững chắc nhà họ Hoắc này, bọn họ còn không để mình tùy ý hành hạ sao?
Hoắc Vân Hạo nghĩ vậy, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý và tàn nhẫn: Hừ, Hoắc Kiến Phong, cử chờ đó.
Chiếc ô tô sang trọng màu đen phóng nhanh chạy trên con phổ rộng rãi.
Ngô Đức Cường vừa lái xe vừa từ gương chiếu hậu quan sát vẻ mặt của người đàn ông ở hàng ghế sau, thận trọng nói: “Cậu chủ, cậu không sao chứ?”
Anh ta hỏi xong liền muốn cắn lưỡi.
Trong một ngày trải qua nhiều chuyện như vậy, bố không phải bố, mẹ không phải mẹ. Không phải bố mẹ thì cũng thôi đi, đang yên lành không hiểu sao lại trở thành công cụ, còn là loại giúp kẻ xấu, một người bình thường đều sẽ không dễ chịu phải không?
Ngô Đức Cường suy nghĩ một chút, lại nói thêm: “Nhất định là âm mưu của cậu cả và cô Tổng, những gì bọn họ nói có thể không đúng. Tôi nghĩ..”
“Tôi không sao.”
Hoắc Kiến Phong nhẹ giọng ngắt lời anh: “Chuyện này rất tốt, đều không liên quan gì đến tôi, cứ như vậy đi”
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, trên mặt cũng không có biểu hiện gì. Trong lòng Ngô Đức Cường không hiểu sao cảm thấy mất mác: “Cậu chủ, cậu thật sự không thèm để ý chút nào sao?”
“Tôi không có thời gian, cũng không có tâm trạng đó.” Hoắc Kiến Phong nói với giọng điệu thản nhiên: “Lái xe cho tốt, những chuyện khác không quan trọng.”
Ngô Đức Cường ngượng ngùng rụt cổ lại, dùng sức giẫm chân ga.