Chương
Bà cụ bất động, nhìn chằm chẳm vào tình hình Vân Thiên bên này, khóe miệng nhếch lên: “Đúng là con cháu nhà họ Phi chúng ta. Thật sự là rất tài giỏi. Nhưng cho dù là từ ngoài cổng vào lâu đài hay từ lâu đài ra đến cổng thì cũng có tổng cộng mười tám cấp độ. Toàn bộ mê cung được thiết lập theo một hình thức phản chiếu. Các cấp độ càng gần hai đầu thì càng dễ dàng nhưng càng về giữa lại càng khó. Bây giờ hai bố con bọn họ mới chỉ vượt qua những thử thách đơn giản nhất thôi, chưa là gì đâu, tới được khu trung tâm mới quan trọng. Tạm thời cử theo dõi xem hai người bọn họ có thể vượt qua được bao nhiêu cấp độ,”
Phương Thảo nghiêng đầu nghĩ: “Lâu đài của chúng ta cố thủ nhiều năm như vậy, cũng không có mấy người vượt qua mười tám mê cung này. Bọn họ đều là đàn ông ngoại quốc được huấn luyện đến đây để thách đấu. Đã từng có một cô gái, hoàn toàn không biết gì, chỉ dựa vào sự dũng cảm và trí thông minh mà cũng có thể thoát ra khỏi đây được. Nhưng nói chung, chưa từng có người nào có thể vượt qua một cấp độvới tốc độ nhanh như thiếu chủ và thiếu chủ nhỏ, cho dù họ hoàn toàn không biết gì về mê cung nhưng sẽ không quá khó để thoát ra ngoài, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Tay bà cụ cứng đờ, cầm kính viễn vọng: “Vậy chúng ta cùng chờ xem.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên có người gõ cửa sân thượng.
Cốc cốc
Phương Thảo đang định nói gì đó đành nuốt lại vào trong, xoay người nhìn lại: “Vào đi
Cánh cửa sắt mở ra, Hồng Nhung ló đầu vào, trên mặt không giấu nổi sự lo lắng: “Bà chủ, có tin tức từ phía bệnh viện, bệnh tình của mẹ nuôi của thiếu chủ đột nhiên chuyển biến xấu, sắp không qua khỏi rồi. Bà chủ thực sự vẫn kiên quyết chờ thiếu chủ chịu thua sao?”
Phương Thảo nhíu mày, vô thức nhìn bà cụ,
Bà cụ đã thảo kính mắt xuống, cau mày, dường như đang cân nhắc.
“Bà chủ, bà cũng biết tính tình của thiếu chủ, Cậu ấy lúc nào cũng thích mềm mỏng hơn. Nếu như bà thật sự muốn cậu ấy từ nguyên ở lại, chỉ e rằng cử kiện quyết như vậy thì không thể được đầu. Phương Thảodo dự một chút rồi cũng nói lời khuyên nhủ
Hồng Nhung lập tức đồng ý, gật đầu: “Đúng vậy, bà chủ. Tuy rằng Vũ Tuyết Như không phải loại người tốt đẹp gì, nhưng dù sao bà ta cũng đã có công nuôi dưỡng, đào tạo thiếu chủ. Nếu thật sự để bà ta chết, rằng khoảng cách giữa chúng ta và thiếu chủ sẽ càng sâu hơn.”
“Sao tôi lại không biết những điều này chứ? Nhưng nếu không có máu và đau đớn, làm sao nó có thể hiểu rằng khi con người không thể hoàn toàn năm giữ số phận của mình, họ nhất định phải học cách nhẫn nhịn và chịu đựng?” Bà cụ thở dài, lại cầm ống nhòm lên: “Tiếp tục quan sát đi!”
Hồng Nhung vẫn còn muốn nói gì đó nhưng Phương Thảo lắc đầu nhắc nhở.
Hoắc Kiến Phong là người thích mềm mỏng hơn cứng rắn, làm sao để bà cụ biết chỗ sai đây? Hơn nữa, bà cụ đã hy sinh rất nhiều để hoàn thành sự nghiệp to lớn là hợp nhất hai nhà trong và ngoài Phấn Trại.
Hồng Nhung cắn môi, những lời muốn nói cuối cũng đành nuốt ngược vào trong, lằng lặng bước ra ngoài.Bệnh viện số thành phố, khoa Thần kinh.
Vũ Tuyết Như nắm thẫn thờ trên giường bệnh, đôi má nhợt nhạt ửng hồng lên vì bệnh. Vì quá gầy nên hốc mắt của bà ta trúng sâu xuống, giống như hai cái hố đen, có kêu gào với thế giới cũng không ai đáp lại. Hơi thờ của bà ta rất chậm, mỗi hơi thờ như trút hết sức lực của cơ thể, lồng ngực lên xuống dữ dội, ngay cả oxy tinh khiết nồng độ cao cũng không thể làm bà ta bot dau.
Cất thiết bị cấp cứu đi, bác sĩ Trương bất lực thở dài: “Cô Tiêu, tất cả chúng tôi đều đã cố gắng hết sức. Tình trạng hiện tại của bệnh nhân có lẽ không kéo dài được bao lâu.
Tiêu Nhi cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Vũ Tuyết Như đang dần lạnh đi, nhìn mấy con số trên màn hình thiết bị theo dõi đã giảm xuống mức thấp nhất, cô bất lực nhắm mắt lại: “Tôi biết, các anh đã vất vả rồi.”
Cô cúi đầu cảm ơn mọi người: “Cảm ơn mọi người! Nhưng chỉ cần bà ấy còn thờ, tôi xin các anh hãy tiếp tục cố gắng hết sức, cho dù cơ hội chỉ là một phần mười đi nữa thì vẫn xin các tạm thời anh hãy cứu mạng bà ấy
“Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Bắc sĩ Trương nhìn về phía máy nhân viên y tế kia: “CôTiêu, nếu không có việc gì nữa, chúng tôi xin phép ra ngoài trước
Sau một hồi dốc toàn lực tập trung cấp cứu, lúc này gương mặt ai cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi.