Chương
“Vâng, các anh đi nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ kiểm tra lại cho bà ấy” Tiêu Nhi gật đầu cảm ơn mọi người: “Cảm ơn các anh!”
Mọi người mìm cười, gật đầu với cô, dìu đỡ nhau, quay người rời khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài phòng bệnh, Tổng Phi Phi đang lo lắng, đi đi lại lại ngoài hành lang.
Nhìn thấy cửa phòng bệnh mở ra, cô ta lập tức chạy tới, nắm lấy cánh tay bác sĩ Trương: “Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi? Mẹ tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ Trương ra hiệu cho những người khác đi trước, đỡ lấy cảnh tay của Tổng Phi Phi để trấn an cô ta, nói: “Cô Phí, tôi xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Mặc dù bệnh nhân vẫn còn sống, nhưng dấu hiệu sinh tồn của bà ấy rất thấp, có lẽ sẽ không chống cự được bao lâu nữa. Người nhà các cô nhất định phải chuẩn bị tâm lý, mấy thứ cần mua sắm, e rằng các cô sẽ phải chuẩn bị trước ”
Tổng Phi Phi giật mình, đôi mắt đẫm lệ trợn lên.
Cô ta kinh ngục nhìn bác sĩ Trương, không thể tin được những lời thẳng thần và tàn nhẫn như vậy lại phát ra từ miệng của một bác sĩ. Cô nghiến răng, gần từng chủ “Anh nói cái gì? Anh nói lại lần nữa xem nào!”
Bác sĩ Trường thở dài: “Cô Phi, tôi thực sự xin lỗi, chúng tôi thực sự đã cố gắng hết sức.
“Không, anh nói láo! Anh nói láo!” Tống Phi Phi gào thét và đầy bác sĩ Trương ra.
Cô ta vô cùng tức giận, nước mắt đầm đìa, nhìn chằm chằm vào mắt bác sĩ Trương: “Không sao hết, mẹ tôi sẽ không có chuyện gì hết! Đồ lang băm, các anh là một lũ lang băm! Tôi phải chuyển viện, tôi muốn chuyển viện cho mẹ tôi!”
Bác sĩ Trương mất cảnh giác nên bị đẩy một cái làm cho mất thăng bằng, Anh ta loạng choạng lùi lại mấy bước, đập lưng vào tường cái “Bích”
Tiêu Nhi đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy vậy, với vàng chạy tới đỡ bác sĩ Trương: “Anh không sao chứ?”
Bác sĩ Trương hít một hơi đau đớn, nhưng vẫn khó khăn lắc đầu: “Tôi không sao, quan trọng vẫn phải an ở người nhà bệnh nhân.
Tiêu Nhi đỡ anh ta ngồi xuống bằng ghế cạnh cửa rồi quay đầu nhìn Tống Phi Phi “Cô Phi, cô muốn chuyển viên sao? Được thôi, không sao hết, bây giờ côcó thể đi thu xếp ngay. Nhưng, tôi muốn khuyên cô rằng không cần phải liên hệ với phòng bệnh chuyện khoa của bệnh viện đầu, mà nên liên hệ trực tiếp với nhà xác bệnh viện hoặc nhà tang lễ đi thì hơn. Dù sao thì bà ấy cũng sẽ chết ở đây thôi.”
“Cô nói láo! Cô dám trù ẻo mẹ tôi? Tiêu Nhi, cô đừng ỷ vào việc có Hoắc Kiến Phong bảo vệ mà tôi không dám động vào cô, tôi sẽ liều mạng với cô!” Tống Phi Phi hét lên rồi xông vào đánh Tiêu Nhi.
Tiêu Nhi không tránh né, đứng im tại chỗ, bình tĩnh nhìn cô ta: “Tay cô không đau nữa sao?”
Bàn tay đang giơ lên cao của Tổng Phi Phi đột nhiên khựng lại giữa không trung. Cô ta nhìn Tiêu Nhi, khóc đến nỗi hai mắt đỏ lên trông rất sợ hãi, đôi môi run rầy, một lúc lâu vẫn không nói gì.
Tiêu Nhi khinh thường, cười nhạt một tiếng. Đúng lúc đó có một cô y tá đi ngang qua, cô liền nói với y tả: “Làm phiền cô có thể giúp tôi làm thủ tục chuyển viện được không. Cô gái này muốn tiến hành chuyển viện cho người nhà của cô ấy”
“Được a! Y tá trả lời, nhanh chóng chạy đi. Không lâu sau đã đem về toàn bộ thủ tục chuyển viên.
Tiêu Nhi ra hiệu cho cô ấy đưa cho Tổng Phi Phi,
lạnh lùng nói: “Cô Phi, ký tên vào đi. Sau khi ký xong,cô có thể đưa mẹ cô đến bất cứ nơi nào cô muốn. Nhưng kể từ lúc cô ký tên xác nhận thì cô sẽ phải chịu trách nhiệm về sự sống và cái chết của mẹ cô, không liên quan gì đến bệnh viện!”
Cô y tá đưa cây bút và thủ tục xuất viện cho Tổng Phi Phi: “Cô Phi, tôi sẽ cầm cho cô kỷ. Cô ký đi!”
Giấy trắng mực đen, đã ký rồi thì không được hồi hân.
Tống Phi Phi tức giận giựt lấy cây bút, nhưng ngay khi đầu bút dừng ở khoảng không, không ngờ cô ta lại dừng lại. Tay cô ta không ngừng run rẩy, nước mắt
không kìm được mà rơi xuống. Cô y tá mỏi nhừ tay vì phải nâng tập tài liệu, không chịu được mà cau mày, thúc giục: “Cô Phi, tóm lại là cô có kỷ hay không?”
“Không kỷ, không ký, không ký, tôi sẽ không kỷ! Tống Phi Phi đau đớn bật khóc thành tiếng, đặt bút lên tập thủ tục xuất viện cái “Bụp”, nói: “Tiêu Nhĩ, cô thắng rồi. Tôi sẽ không chuyển viện, tôi sẽ không chuyển viên nữa!”
Tiêu Nhi bình tĩnh nhìn cô ta, hờ hững nói: “Cô Phi, chuyển hay không chuyển đều do cô tự do quyết định. Nhưng nếu cô đã chọn để bệnh nhân ở lại đây thì cô phải tin tưởng các bác sĩ ở đây, tin tường phương ánđiều trị của họ. Nên bây giờ, mời cô đi xin lỗi bác sĩ Trường!”
Nghe vậy, bác sĩ Trương vội vàng xoa xoa tầm lưng đang đau, đứng dậy: “Không sao, không sao, tôi không sao đâu. Chúng tôi là bác sĩ, đặc biệt lại là khoa thần kinh nên đã thấy rất nhiều trường hợp người nhà bệnh nhân như vậy rồi. Cô Nhi, tôi không sao đâu.
Tiêu Nhi không nói gì, vẫn bất động nhìn Tống Phi Phi.