Chương
Vân Thiên “Tốt lắm.” Vân Thiên nhìn xung quanh, chỉ vào một nơi tương đối khuất nói: “Bây giờ cô tìm một vài cành cây, cây tre gì đó,… rồi đặt lưới mây vào vị trí đó!”
Lucy thấy khó hiểu nhưng vẫn làm theo: “Thiếu chủ, cậu muốn làm gì?”
“Đợi một lát nữa cô sẽ biết thôi.” Vân Thiên mỉm cười.
Cậu đứng dậy nhìn xung quanh, mắt bỗng nhiên sáng lên, nhấc chân chạy về phía khu rừng. Một lúc sau, cậu quay lại với một năm quả dại màu đỏ to bằng hạt đậu.
Lucy lo lắng cau mày: “Thiếu chủ, cái thứ này có thể ăn được sao? Tôi xem trên TV, ăn quả dại sẽ bị đau bụng đó.”
Vẫn Thiên phản bác: “Tôi có quan tâm nó ăn được hay không để làm gì chứ, dù sao thì tôi cũng đâu có ăn.”
Lông mày Lucy lập tức giãn ra, vừa khóc vừa cầu xin: “Thiếu chủ, tuy rằng tôi là người máy hoàn thiện, hơn nữa lại có công năng và nguyên liệu vô cùng tốt, nhưng làm sạch các bộ phận rất phiền toái đó. “
“Cô nghĩ nhiều rồi.”
Vân Thiên liếc nhìn cô ấy và nhanh chóng rải trái cây trong khu vực được bao phủ bởi lưới mây.
Lucy nhìn thấy tình hình, mới chợt nhận ra: “Ôi, thiếu chủ, câu đang gài bẫy sao!”
Cô ấy hiểu kỳ nhìn xung quanh rồi thấp giọng: “Thiếu chủ, cậu định bắt cái gì vậy?”
Vân Thiên phủi bụi ở tay, kéo cô sang một bên: “Cô dạo này nói nhiều quá đấy, nhìn đi rồi sẽ biết thôi.”
Không phải là vì cô ấy ở một chỗ lạ nên mới lo lắng sao?
Lucy oan ức chu miệng, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy bàn tay của Vân Thiên đang cầm tay mình thì lông mày cô ấy lại cong lên.
Trong phim truyền hình có nói rằng chỉ những người quan trọng mới nắm tay nhau! Tuy chỉ là người máy, nhưng cô chắc chắn là người máy mà chủ nhân coi trọng nhất.
Lucy núp sau núi giả cùng Vân Thiên, trong đầu cô đang nghĩ về tình tiết của bộ phim truyền hình thì chợt nghe thấy một âm thanh lạ. “Cúc cu, cúc cu cu..
Sau những bụi cây trong rừng, một con gà lôi đầy màu sắc bước ra. Nhìn thấy quả đỏ trên mặt đất, nó liền mừng rỡ đập cánh đi qua, vui vẻ mổ xuống.
Đợi đến khi nó đi đến khu vực lưới mây, Vân Thiên giơ tay kéo cành tre điều khiển lưới mây.
Ngay lập tức, lưới máy chụp xuống bắt được con gà lỗi một cách chính xác.
Con người Vân Thiên đột nhiên sáng lên: “Thành công rồi.”
“Thiếu chủ, cậu thật là thông minh.” Lucy cảm thán: “Thời gian nhắn như vậy mà có thể thành công bắt được con mồi, quả là quả lợi hai.”
Vân Thiên điềm tĩnh nhếch môi, bình tĩnh nói: “Không cần nói những lời dễ nghe này, nhanh chóng bắt nó ra, vặt lông nướng đi, chúng ta ăn một bữa thật ngon.”
“Rõ. Lucy lập tức làm động tác “ok”: “Tiếp theo, cậu cứ chờ xem tôi biểu diễn đi!”
Cô ấy nhanh chóng bắt con gà ra khỏi lưới mây, chọn một chỗ trống để đốt củi, chẳng mấy chốc đã tỏa ra hương thơm thoang thoảng trong rừng trúc.
Vân Thiên chọn một viên đá sạch bên cạnh đống lửa để ngồi xuống, cậu bất giác mím môi khi ngửi mùi thơm: “Nướng xong chưa?”
Lucy tuân thủ nghiêm ngặt các tiêu chuẩn về thời gian, nhiệt độ và độ chín của công thức gà nướng, sau khi xác nhận nghiêm ngặt, cô ấy đưa cho cậu con gà đã được xiên vào que gỗ và nướng: “Được rồi, thiếu chủ, bây giờ là lúc nó ngon nhất, cậu nhanh nếm thử đi. ”
Ảnh sáng thích thú lóe lên trong mắt Vân Thiên, khuôn mặt bầu bĩnh của cậu vẫn lạnh lùng: “Uhm, vậy thì tôi sẽ thử xem.”
Cậu cầm con gà quay đang định cắn một miếng thì chợt nghe thấy giọng con gái vang lên. “Đốt lửa sát sinh, các người đang phá hoại môi trường đó.”
Vân Thiên và Lucy cùng nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, chợt nhìn thấy một cô bé năm hoặc sáu tuổi bước ra từ sau rặng tre.
Cô bé có một mái tóc dài đen mặc áo choàng, thân hình nhỏ bé mặc một chiếc váy màu trắng, chân đi một đôi giày trắng, trừng mắt nhìn bọn họ.
Vân Thiên chỉ liếc nhìn, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn thịt gà.
Cô bé sững sở, tức giận bước tới. “Này, tôi đang nói chuyện với anh đó!”
Không đợi Vân Thiên ra lệnh, Lucy ngay lập tức bước tới và trực tiếp ngăn cô bé lại. “Hừ!” Cô bé khịt mũi lạnh lùng, muốn đi vòng qua Lucy.
Nhưng khi cô bé đi bên trái, Lucy cũng bước sang bên trái, cô bé đi bên phải, Lucy cũng bước bên phải, cứ đi đi lại lại như vậy, một chút cơ hội tiến lên cũng không có
Cô bé chớp chớp đôi mắt đen láy, chợt khóc òa lên một tiếng: “Em gà của chị ơi, em chết thảm quá! Chị đã vất vả nuôi em lớn chừng này, ngày nào cũng bắt sâu bọ, cho uống nước, em dễ thương như vậy, còn chưa lớn mà tại sao em lại ra đi như vậy…”