Chương
Vân Thiên nhíu mày, chậm rãi giơ tay lên rồi bỏ xuống, bất đắc dĩ nhìn Lucy.
Lucy gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói với cô bé: “Em gái, xin lỗi nhé Chúng tôi không biết đây là con gà do em vất vả nuôi lớn, xin lỗi, em muốn bồi thường cái gì, chúng tôi có thể cho em. “Bồi thường, các người bồi thường được sao? Mạng của con gà cũng là mạng mà!” Cô bé méo miệng, mặt đầy tủi thân: “Không được, tôi muốn bắt các người đi gặp bà cụ, để bà phân xử”
“Một con gà, không đến mức đấy chứ?” Lucy vẻ mặt tươi cười: “Em gái, em xem như vậy có được hay không, tôi bồi thường cho em mười con khác nhé?”
“Không được!”
Cô bé khoanh tay, thái độ kiên quyết, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn con gà trong tay Vân Thiên.
Lucy nhíu mày tăng giả: “Vậy hai mươi con?”
“Không được!”
“Gà nguội rồi thì ăn không ngon đầu, cô ăn đùi gà hay là cánh gà?” Vân Thiên bỗng nhiên mở miệng, cắt ngang màn cò kè mặc cả của hai người.
Con người của cô bé sáng lên, không chút do dự nói: “Tôi cũng muốn.”
“Được, vậy chúng ta mỗi người một nửa.
Vân Thiên nói xong, chia con gà làm hai phần, đưa cho cô bé.
Cô bé nhanh chóng lau khô nước mắt, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi qua, nhận lấy con gà vui vẻ gặm.
Lucy cứng nhắc xoay đầu, trợn mắt há mồm nhìn hai bạn nhỏ ngồi sóng vai, vui vẻ ăn gà, trong đầu một mảnh trống rỗng.
Vừa rồi chẳng phải còn nói ngậm đăng nuốt cay nuôi lớn sao? Chẳng phải nói gà còn chưa lớn sao? Nói dễ thương như vậy…
Trời ạ, tình cảm của loài người, cô ấy làm một người máy thật sự không hiểu!
Gà rừng vốn không lớn, lại thêm phần ăn, rất nhanh hai nhóc con ăn con gà không còn miếng nào.
Cô bé thỏa mãn nấc một cái, từ trong bọc nhỏ mang theo bên người lấy ra khăn giấy ướt đưa cho Vân Thiên: “Tôi tên là Bạch Tiểu Liên, tôi biết anh tên là Vân Thiên, là con trai của thiếu chủ chúng tôi, chất trai của bà cụ. Các trưởng bối nói, anh là thiếu chủ nhỏ của chúng tôi, tương lai cũng sẽ là người thừa kế Phấn Trại chúng tôi, đúng không?
Vân Thiên thong dong lau tay, không tiếp lời.
Bạch Tiểu Liên cũng không giận, tiếp tục nói: “Anh không thừa nhận cũng không sao, người của chúng tôi nơi này đều biết. Hôm qua, chuyện anh một mạch xông vào mê cung, đã truyền khắp cả lâu đài rồi. Bọn họ đều nói, anh có thể là người có chỉ số thông minh cao nhất xuất hiện trong lịch sử Phấn Trại chúng tôi.”
Vân Thiên cho khăn giấy ướt đã qua vào trong túi đóng gói, đặt lau trở lại vào bọc nhỏ của cô bé, quay đầu nói với Lucy: “Chúng ta đi thôi.”
Lucy gật đầu, lập tức đuổi kịp.
Bạch Tiểu Liên ngẩn người, đột nhiên trong mắt bùng lên ngọn lửa, tiến lên hai bước ngăn bọn họ lại: “Tôi biết anh muốn tìm hiểu toàn bộ lâu đài này, nghe ngóng Phấn Trại của chúng tôi. Tối hôm qua bà cụ cho người đưa anh đi tham quan, chẳng qua đều là những công trình bên ngoài, tôi có thể dẫn anh đi xem căn cứ của chúng tôi. “Không cần.” Vân Thiên lạnh lùng nói.
Dứt lời, cậu lập tức lướt qua người cô bé rồi rời đi.
Bạch Tiểu Liên đuổi theo hai bước: “Không có ai quen thuộc tình hình căn cứ này hơn tôi, hơn nữa tôi còn có thể đưa anh đi đường tắt, bảo đảm sẽ không bị ai phát hiện. Anh xác định, anh thật sự không muốn đi xem chút nào sao?”
Vân Thiên dừng bước, nhìn kỹ cô bé một cái: “Dù sao tôi cũng đang muốn đi xem, có một người dẫn đường cũng được, nhưng tôi không thích nợ ân tình của ai. Em muốn thu bao nhiêu tiền? Tôi bảo Lucy trả cho em.
Lucy ngượng ngùng sở túi áo rỗng tuếch: “Thiếu chủ, tôi không mang tiền trên người đầu. “Phốc
Bạch Tiểu Liên che miệng, cười khẽ ra tiếng: “Nói đến tiền quá xa cách rồi. Sau này lúc anh lại nướng gà thì nhớ chia cho tôi một nửa là được. Nhưng mà, ngộ nhỡ bị bà cụ phát hiện gà của bà ấy bị nướng ăn rồi, anh không thể khai ra tôi nhé.”
Lucy thảng thốt: “Con gà này là bà cụ nuôi?”
Bạch Tiểu Liên nháy mắt, cười giảo hoạt: “Nếu không thì sao?”
Đầu óc Lucy hỗn loạn cuối cùng cũng tỉnh táo vài phần: “Chẳng trách vừa rồi em ăn vui sướng như vậy, con nhóc lừa đảo này.”
Bạch Tiểu Liên thè lưỡi làm một cái mặt quỷ: “Mặc cả xong thì chúng ta đi thôi! Hai người đi theo tôi, đi bên này.”