Chương
Đó là gì vậy?
Không phải như cô ta nghĩ đấy chứ? Hộp tro cốt… của người phụ nữ đó?
Mộ Yên Nhiên nhìn vẻ mặt u ám của Lục Tấn Uyên, lần đầu tiên có một loại sợ hãi sinh ra từ đáy lòng đối với người đàn ông này.
“Tấn Uyên, anh điên rồ..”
Mộ Yên Nhiên miễn cưỡng đứng dậy rồi cuống cuồng chạy về phòng, chỉ nhìn thứ đó lâu hơn một chút thôi cũng khiến cô ta sợ hãi.
Liệu một người bình thường có để hộp tro cốt ở bên người rồi ôm nó như bảo bối không?
Nhất định là Lục Tấn Uyên có chỗ nào đó không được bình thường rồi, bằng không, chính là cô.
Mộ Yên Nhiên lắc đầu, lùi về phía sau từng bước, cô ta không chú ý đến chai rượu phía sau lưng, vừa giẫm lên thì đã nhếch nhác ngã xuống đất.
Nhưng mà giờ phút này, cô ta không cảm nhận được đau đớn hay cái gì khác.
Hiện thực quá mức tàn nhẫn này khiến cô ta cảm thấy rằng toàn thân mình sắp sụp đổ.
“Á.”
Mộ Yên Nhiên nhìn khuôn mặt của Ôn Ninh trên tấm hình đen trắng, càng nhìn càng cảm thấy kinh hãi.
Biết rõ một người đã chết so với nhìn thấy tro cốt của cô bày ở trước mặt mình, mức độ đả kích hoàn toàn không giống nhau.
“Anh muốn ly hôn với em, là vì… cái này?”
Giọng nói của Mộ Yên Nhiên hơi run rẩy.
“Tôi nói rồi, cô không xứng làm vợ của tôi, tôi muốn dùng danh nghĩa vợ của tôi để chôn cất cho Ôn Ninh…”
Trong mắt Lục Tấn Uyên thoáng hiện lên chút u ám.
Trong mắt anh, nhà họ Ôn chưa từng dịu dàng với Ôn Ninh, không đáng để cô sau khi an nghỉ rồi vẫn còn trói buộc bởi cái tên đó, điều duy nhất anh có thể làm chính là mang những gì đã nợ cô trả lại cho cô…
Cô là người vợ duy nhất mà anh muốn, đến lúc đó, cho dù anh có xuống địa ngục cũng có thể tìm được cô..
“Anh điên rồi.. Điên thật rồi…” Mộ Yên Nhiên lắc đầu, đây được coi là gì?
Vốn tưởng rằng sau khi Ôn Ninh chết thì mọi thứ sẽ kết thúc, nhưng cô chợt nhận ra trong lòng của Lục Tấn Uyên cô ta không sánh bằng cả một người chết.
Cơn đau đớn trên tay kéo đến, khiến Mộ Yên Nhiên nhận thức sâu sắc rằng nếu như cứ tiếp tục như vậy sẽ để lại vết thương không thể chữa khỏi, nếu thế cô ta sẽ không chơi piano được nữa.
“Em phải rời khỏi đây, rời khỏi người điện như anh…”
Mộ Yên Nhiên lẩm bẩm nói, cô ta khó khăn bò dậy từ trên mặt đất toan bỏ chạy. Nhưng Lục Tấn Uyên đã bắt lấy tay cô ta, sức lực của anh rất lớn như thể muốn bóp gãy tay cô.
“Tôi nói rồi, ký vào đơn hủy hôn này, cô mới có thể rời khỏi.”
Lục Tấn Uyên cũng không hứng thú tiếp tục kì kèo với Mộ Yên Nhiên, Ôn Ninh phải nhanh chóng được an táng, anh không có thời gian để ở đây lãng phí với cô ta.
“Không..”
Mộ Yên Nhiên giãy giụa, hiện tại, bọn họ đính hôn vẫn chưa được một tháng. Nếu cứ như vậy hủy hôn, vậy mặt mũi của cô ta và thể diện của nhà họ Mộ phải để ở đâu đây?
Cô ta sẽ biến thành trò cười của tất cả mọi người.
“Buông tay em ra, em muốn đi bệnh viện, nếu còn như vậy, tay của em.”
“Tay của cô…” Lục Tấn Uyên nhìn bộ dạng đau đớn của Mộ Yên Nhiên mà chẳng dao động chút nào: “Bây giờ cô chỉ chịu một chút đau đớn thôi, còn cô ấy thì sao? Cô ấy chịu bao nhiêu đau đớn cô có biết không?”
“Cô ta thế nào thì liên quan gì đến em, là nhà họ Lục quyết định để cô ta rời đi thì có liên quan gì em?”
Dù Mộ Yên Nhiên nói như vậy nhưng cô ta thấy rất chột dạ, bởi vì cô ta biết rõ sự việc của Ôn Ninh, ông cụ Lục làm những việc đó chỉ vì muốn làm cô ta yên lòng, làm sao cô ta không biết gì cả được.
Chẳng qua xuất phát từ sự ích kỉ, cô ta không hề nói với bất kì ai và cũng không muốn người phụ nữ đó được giúp đỡ.
Khi biết rằng Ôn Ninh đã chết, cô ta có chút sợ hãi nhưng càng vui mừng hơn.
Cái gai trong mắt đó rốt cuộc cũng được nhổ bỏ, cuối cùng cô ta có thể an tâm làm bà Lục rồi.
Sao Lục Tấn Uyên có thể không nhìn thấy tia trốn tránh và mập mờ trong mắt cô ta.
Tại sao người phụ nữ này có thể độc ác như vậy?
“Hôm nay hoặc là cô đồng ý hủy hôn, hoặc tay của cô.. sẽ bị hủy ở đây.”
Lục Tấn Uyên đóng sập cửa rồi khóa kín lại.
Mộ Yên Nhiên nổi hết da gà trước cái nhìn lạnh lùng của Lục Tấn Uyên, cô ta nhận ra cô ta tự hại mình quá thê thảm rồi, tự dưng chủ động đưa mình tới cửa để Lục Tấn Uyên giày vò.
Sợ mình nói sai sẽ chọc giận người đàn ông này, cô ta chỉ đành đánh chiêu bài tình cảm hết mức có thể.
Dù sao cũng là thanh mai trúc mã, anh sẽ không tuyệt tình như vậy đâu.
“Anh quên rằng trước đây khi em chơi đàn cho anh nghe, anh đã từng nói bài nhạc của em là hay nhất trên đời, anh muốn nghe tiếp cả đời, anh đã quên hết những điều này rồi ư?”
Mộ Yên Nhiên cầu xin, hoàn toàn không còn giữ được vẻ kiêu căng, ngạo mạn của tiểu thư con nhà giàu lúc trước.
Lục Tấn Uyên không để mắt chút nào đến lời cầu xin đau khổ của Mộ Yên Nhiên: “Bây giờ, cô chỉ có một cách để rời khỏi đây, đừng buộc tôi nói lại lần thứ hai.”
Môi Mộ Yên Nhiên run rẩy, cơ thể không ngừng phát run: “Tấn Uyên.
“Đừng gọi tên tôi, nếu không, tôi sẽ khiến cô câm miệng vĩnh viễn.”
Lục Tấn Uyên chán ghét nhíu mày, lạnh lùng nói với Mộ Yên Nhiên.
Khi nghe cô ta gọi tên mình, anh chỉ cảm thấy ghê tởm.
Vậy mà anh lại dung túng cho người phụ nữ này lâu như vậy.
Nét mặt của Mộ Yên Nhiên tái nhợt, thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây.
‘Vết thương trên tay càng ngày càng đau, bờ môi đã mất đi màu máu, hiện tại cô ta cảm thấy tay mình sắp bị hủy rồi.
Nhưng Lục Tấn Uyên chẳng hề dao động chút nào.
“Em đồng ý, em đồng ý.”
Mộ Yên Nhiên khóc lóc gật đầu, lúc này Lục Tấn Uyên mới ném một tờ hợp đồng tới trước mặt cô: “Ký đi.”
Mộ Yên Nhiên nhìn hàng chữ phía trên, cô ta không cam lòng, cô ta đã tính toán lâu như vậy cũng hao tốn nhiều tâm sức để nịnh nọt nhà họ Lục, sao cô ta có thể từ bỏ như thế.
Cô ta nhìn hộp tro cốt trên bàn bằng ánh mắt căm hận, đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ độc ác.
Cô đã chết rồi mà còn muốn quậy phá không để tôi yên.
Vậy thì tôi không cần dành bất kì sự đồng cảm nào cho cô nữa!
Mộ Yên Nhiên run rẩy tay cầm bút lên, sức chú ý của Lục Tấn Uyên bị thu hút. Cô ta đột nhiên nhào lên dùng hết sức ôm hộp tro cốt của Mộ Yên Nhiên vào trong tay rồi giơ nó lên cao: “Để em rời khỏi đây, nếu không, em sẽ đập vỡ hộp tro cốt của cô ta, để cô ta có chết cũng không được yên lòng.”