Chương
Lục Tấn Uyên nhìn người phụ nữ đang cầm thứ đó lên uy hiếp anh với ánh mắt vô cùng hung ác.
Mộ Yên Nhiên cũng đang đánh liều một phen, cô ta không muốn mất đi những thứ khó khăn lắm mình mới có được, nhưng cũng không muốn mất đi bàn tay để đánh đàn sau này.
Cho nên, cô ta mới đánh cược một lần.
“Mộ Yên Nhiên, nếu cô không muốn chọc giận tôi thì lập tức bỏ cái hộp đó xuống. Nếu không thì tiếp theo tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.”
Lục Tấn Uyên nghiến răng nghiến lợi gằn ra từng câu từng chữ. Ánh mắt anh như thể muốn xé xác Mộ Yên Nhiên ra vậy.
“Không được, anh thả em đi thì em mới trả nó cho anh.”
Mộ Yên Nhiên lắc đầu, cô ta bước từng bước đến bên cạnh cửa: “Bằng không cùng lắm thì cá chết lưới rách.”
Lục Tấn Uyên nín thở, anh chưa bao giờ có cảm giác lo lắng như vậy, anh không thể tưởng tượng mình sẽ ra sao nếu như ngay cả mối liên hệ duy nhất của Ôn Ninh cũng biến mất.
Chỉ sợ, anh sẽ thực sự phát điên mất. “Bỏ chiếc hũ xuống, sau đó cút ra ngoài.”
Lục Tấn Uyên giật giật môi, thốt ra câu nói lạnh như băng.
Mộ Yên Nhiên lóng ngóng mở cửa như thể muốn lao ra chạy trốn khỏi nơi ôn dịch, cô ta rất sợ, nên hoàn toàn không hề chú ý tới bậc thang dưới chân mình, trực tiếp ngã từ trên xuống.
Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, Lục Tấn Uyên thậm chí còn không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ ôm cái hộp ngã xuống. “Rắc rắc..”
Đồ vật bên trong vương vãi khắp sàn, Mộ Yên Nhiên sợ hãi, cô ta nhìn máu trên người mình trộn lẫn với những thứ khiến cô ta sợ hãi, cô ta hét lên một tiếng và rồi ngất xỉu.
Lục Tấn Uyên vội vàng chạy tới vài bước, cố gắng muốn vớt vát những thứ đã rớt ra ngoài một cách vô ích, nhưng rồi.. như thể dùng tay nắm một nắm cát, bất luận có làm như thế nào, anh cũng không có cách nào khôi phục lại mọi thứ như lúc ban đầu.
“Có chuyện gì vậy?”
Nghe tiếng động lớn từ bên ngoài, hàng xóm bước ra và nhìn thấy một người phụ nữ nằm trên mặt đất, trên mặt đất chỗ nào cũng có máu thì lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.
Lục Tấn Uyên vẫn chưa nhận thấy điều đó.
Anh chỉ biết nhanh chóng nắm chặt đồ vật trong tay.
Hóa ra anh lại vô dụng như vậy, ngay cả thứ duy nhất Ôn Ninh còn để lại trên thế giới này anh cũng không thể bảo vệ tốt.
“Xin lỗi… Thật xin lỗi…”
Một lát sau, cảnh sát chạy đến hiện trường.
Chẳng mấy chốc, họ đã nhận ra hai người xảy ra sự cố này là ai.
Dù sao thì đám cưới thế kỷ ấy cũng là sự kiện trọng đại ở Hà Nội, ai ai cũng đều biết, nhưng mà giờ đây..
Nhìn người đàn ông ôm hộp tro cốt không buông tay, chẳng thèm liếc nhìn người vợ chưa cưới bị ngã trên mặt đất khiến tất cả mọi người đều sợ hãi..
Rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì? Mộ Yên Nhiên nhanh chóng được đưa vào bệnh viện.
Khi cô ta ngã xuống từ trên bậc thang, hộp tro cốt đã đập vào mặt cô ta để lại một vết thương rất dài trên mặt, miệng vết thương khá sâu có khả năng sẽ để lại sẹo.
Ngoài ra, do đầu bị va đập nên có thể tụ máu bầm trong đầu, có để lại di chứng gì hay không cũng chưa biết được.
Vết thương ở tay và những vết thương khác thì không nghiêm trọng lắm.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Xảy ra chuyện lớn như vậy, người của nhà họ Lục dĩ nhiên sẽ không bỏ mặc làm ngơ.
Đầu tiên là bịt miệng của những người đã chứng kiến tận mắt để ngăn chặn scandal này lan rộng ra ngoài, nếu không, điều đó sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn cho nhà họ Lục và nhà họ Mộ.
“Sao con có thể làm ra chuyện như vậy chứ, con có biết nó sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của con hay không?”
Bận rộn suốt cả buổi mới có thể xóa hết những tin tức liên quan đến Lục Tấn Uyên có khuynh hướng bạo lực gia đình, cơn giận của Diệp Uyển Tĩnh gần như sắp bộc phát đến cực điểm.
Bà cho rằng con của bà dù có như thế nào cũng sẽ không làm những chuyện thất đức như đánh phụ nữ.
“Con không động vào cô ta, cô ta tự mình ngã xuống thôi.”
Lục Tấn Uyên lạnh lùng nói: “Tuy nhiên, đây cũng coi như là báo ứng.”
Người đàn ông vẫn giữ chiếc hộp trong tay như cũ, vừa trải qua một phen kinh sợ, nên lúc này anh cứ giữ chặt lấy nó không chịu buông tay dù chỉ là một chút, như thể muốn biến nó thành một phần cơ thể của mình.
“Con nói.. báo ứng?”
Diệp Uyển Tĩnh không thể tin vào tai mình, bà nhìn cái hộp trên tay của Lục Tấn Uyên, trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi không tên.
Lục Tấn Uyên bây giờ có gì đó không ổn, rất không bình thường, trước nay bà chưa từng thấy con bà có bộ dạng như vậy.
Giống như là, nếu như có ai đó muốn cướp đồ trên tay nó, nó sẽ giết chết người đó, vừa cố chấp vừa lạnh lùng.
Diệp Uyển Tĩnh lại liếc nhìn chiếc hộp sau khi nhận ra nó là gì thì bà lập trừng hai mắt: “Tấn Uyên, đây là…”
“Đây là Ôn Ninh, là vợ của con…”
Không đúng, rõ ràng Ôn Ninh chưa chết…
Diệp Uyển Tĩnh như bị sét đánh trúng khiến bà không thể nhúc nhích.
Bà không ngờ tình cảm Lục Tấn Uyên dành cho người con gái ấy lại sâu đậm như vậy.
“Vợ cái gì… Con và con bé đó chẳng còn quan hệ gì nữa, vợ của con bây giờ vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu.”
Diệp Uyển Tĩnh cắn chặt răng mới có thể kiềm chế sự run rẩy và thất lễ của mình.
“Cô ta không liên quan gì đến con, con sẽ không cưới cô ta.”
Lục Tấn Uyên bình tĩnh nói nhưng giọng điệu đó càng khiến Diệp Uyển Tĩnh càng thêm nổi da gà.
“Các con đã đính hôn rồi. Tấn Uyên, con không được phép làm bừa.”
“Con không có làm bừa, con đang rất nghiêm túc.”
Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người mẹ ở trước mặt mình, cặp mắt rất giống với ánh mắt người chồng đã mất của bà, bên trong không có chút đùa giỡn nào.
Anh đang nói sự thật.
Diệp Uyển Tĩnh dường như quay trở lại cách đây rất lâu, như thể nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông được gọi là chồng của bà lại vì một người phụ nữ khác mà nói ly hôn với bà.
Cũng có vẻ mặt như vầy.
Diệp Uyển Tĩnh sắp phát điên mất thôi.
Sao trong chuyện này, hai cha con bọn họ lại giống nhau đến vậy?
Trước đây ba của Lục Tấn Uyên cũng thế, vì một người phụ nữ bình thường mà muốn ly hôn với bà, rũ bỏ quan hệ với gia tộc, thậm chí còn muốn từ bỏ quyền thừa kế để sống một cuộc sống bình thường.
Loại điên cuồng như vậy làm cho bà sợ hãi đến cực điểm.