Chương
Giây phút này cô ta vẫn chưa nhận ra xung quanh đã không còn là nước Pháp nữa.
Đây là trạm thu hồi rác thải, cánh cửa xưởng lớn đang mở và ánh đèn phòng bảo vệ vẫn thắp sáng, Đào Uyển Thanh nhìn thấy có người trong lòng mới bình tĩnh một chút rồi lập tức chạy về phía trước mà trong miệng không ngừng hét lên “Hello, hi”.
Sau khi đi tới phía trước, cô ta vẫn chưa kịp thấy rõ là ai thì đã đưa ra một loạt câu hỏi, quan trọng là cô ta dùng tiếng Pháp để hỏi.
Cô ta vừa tới cửa đã nhìn thấy một ông lão, ông cụ làm một số đồ nhắm và chút rượu để ăn đêm đang chuẩn bị thưởng thức thì bỗng nhiên bị một người sống sờ sờ đột ngột xuất hiện, hơn nữa còn ăn mặc mát mẻ như vậy dọa cho giật nảy mình.
“Ôi mẹ ơi, cô là ai vậy nửa đêm nửa hôm hù dọa ai chứ.” Ông lão che lại ngực và tức giận lên tiếng suốt chút nữa thì cầm cây chổi bên cạnh.
Đào Uyển Thanh kinh ngạc và nhìn dáng vẻ ông lão rõ ràng là người Việt rồi quan sát hoàn cảnh xung quanh sau đó lắp bắp nói: “Đây, đây là đâu vậy?”
Được rồi, cô ta lại bất giác thốt ra bằng tiếng Pháp.
“Nói lung tung cái gì vậy, nửa đêm nửa hôm ăn mặc như quỷ thế này chẳng lẽ là kẻ điên.”
Điều này cũng không thể trách ông lão được, xét cho cùng cuộc sống riêng tư của Đào Uyển Thanh quá hỗn loạn, trong nhà không mặc cái gì cũng là chuyện bình thường, đừng nhìn bộ đồ ngủ có dây đeo bên ngoài của cô ta, cổ áo đều mở rộng và gần như lộ ra một nửa, bên dưới còn trống không. Chiếc váy ngắn như vậy may là trời tối xung quanh lại không có người nếu không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nghe thấy ông lão lẩm bẩm khiến Đào Uyển Thanh tức giận gần chết, mạch não cuối cùng cũng trở lại bình thường, cô ta hít sâu một hơi trong lòng có dự cảm xấu cuối cùng nói ra bằng tiếng Việt.
“Xin hỏi đây là đâu vậy?”
Ông lão cáu kỉnh xua tay: “Cô tự mình chạy đến đây mà còn không biết đây là đâu à? Không nhìn thấy chữ trạm thu hồi rác thải trên cửa hay sao, đây là nơi thu rác.”
Cái gì?
Cả người Đào Uyển Thanh run rẩy, thảo nào vì sao mà không khí xung quanh lại có mùi hôi thối như vậy hỏi nửa ngày mới biết được đây là nơi thu rác.
Cô ta nóng lòng muốn rời đi ngay lập tức nhưng còn mấy câu muốn hỏi nên chỉ có thể cứng đờ đứng tại chỗ.
“Vậy xin hỏi đây có phải là nước Pháp hay không?” Cô ta nhìn lên trên tấm biển bên cạnh, đó là bảng hướng dẫn tất cả đều được ghi bằng tiếng Việt nên trong lòng càng thêm thấp thỏm.
Ông lão cau mày lại rồi nhìn cô ta như nhìn một kẻ tâm thần: “Lại còn nước Pháp nữa chứ, tôi còn ở nước Mỹ cơ, đi, đi, đi, mau cút đi nếu để người khác nhìn thấy như vậy còn ra thể thống gì nữa.”
Lúc này ông lão đã xác định Đào Uyển Thanh có thể mắc bệnh tâm thần, trong lòng cảm thấy vô cùng xui xẻo và ngay cả đồ nhắm ngon miệng như vậy mà ông cụ cũng không còn tâm trạng để mà thưởng thức nữa.
Đào Uyển Thanh cắn răng lúc này cô ta đã gần như chắc chắn đây không phải là nước Pháp mà là nước Việt Nam, nhưng vấn đề là cô ta vừa mới ngất đi mà thôi khi tỉnh lại đã thay đổi địa điểm rồi khiến cô ta không thể chấp nhận nổi.
Bây giờ đầu óc cô ta vẫn đang rối bời và hoàn toàn không rõ người kỳ lạ kia đánh ngất mình rồi lại nghĩ mọi cách đưa cô ta về nước để làm gì?
Đột nhiên cô ta nghĩ tới điều gì đó, khuôn mặt của Đinh Thiên Vũ hiện lên trong đầu cô ta.
Mấy ngày trước đó cô ta vừa mới nháo chia tay với anh ta, cô ta còn đe dọa người đàn ông đó, bây giờ chính mình lại bị như vậy chẳng lẽ là tên khốn Đinh Thiên Vũ làm chuyện này?
Đảo Uyển Thanh càng nghĩ càng cảm thấy đúng, sắc mặt tái nhợt và tức giận đến mức hận không thể lao đến trước mặt Đinh Thiên Vũ và cào cho anh ta mặt mũi be bét, nhưng bây giờ cô ta còn không biết chính mình đang ở đâu nữa.
Đáng giận hơn là trên người đừng nói đến tiền, ngay cả một bộ quần áo có thể mặc ra đường cũng không có.
Cho dù tư tưởng của cô ta có thoải mái đến đâu đi chăng nữa thì cũng rất rõ ràng, nếu như cô ta mặc như vậy ra đường chắc chắn sẽ bị coi là kẻ tâm thần.
Sau khi nghĩ hết mọi cách, Đào Uyển Thanh chỉ có thể tiến về phía trước một bước: “Vậy, ông ơi cháu xin lỗi nhưng ông xem cháu gặp phải một chút rắc rối nên trên người không có quần áo và tiền bạc, vậy ông, ông có thể…”
Đào Uyển Thanh cảm thấy vô cùng xấu hổ, thật sự nói không ra lời hai chữ vay tiền này, làm sao cô ta có thể nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày lưu lạc tới bước phải vay tiền của một ông lão ở trạm thu rác chứ?
Ông lão liếc mắt nhìn cô ta và thấy cô ta ăn nói rất rõ ràng nên có chút nghi ngờ nhưng chắc chắn sẽ không cho cô ta vay tiền, chính ông lão cũng chỉ là người làm công việc nhàn hạ dưỡng lão nên một tháng cũng không kiếm được bao nhiêu.
Ông ta bước vào trong phòng và lấy ra một bộ quần áo lao động mà khi còn trẻ đi làm được phát, tuổi này của ông ta cũng đã không còn cơ hội để mặc vào nữa.
Ông lão ném bộ quần áo lao động màu kaki với đủ loại vết bẩn không thể giặt sạch vào trong lòng cô ta, sau đó lập tức đuổi người đi như đuổi ruồi.
“Chỉ có bộ quần áo này thôi còn những thứ khác không có, càng đừng nói đến vay tiền, mau đi đi.” Đào Uyển Thanh nhìn bộ quần áo lao động trên tay mình và dáng vẻ ghét bỏ của ông ta, đầu óc cô ta dường như nổ tung và suýt nữa phát điên.
Nghĩ tới cô ta là dân thành phố của nước Pháp, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió không thiếu khách khứa qua lại, và có nhiều người sẵn sàng chi tiền cho cô ta, ai ngờ sau khi về nước lại bị ghét bỏ như vậy, thật sự đáng giận.
Nhưng sự thật là dù cô ta có tức giận đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ có thể nhịn xuống, rồi nắm chặt bộ quần áo lao động trong tay sau đó sải bước rời khỏi nơi quỷ quái này.
Đào Uyển Thanh đứng bên ngoài khu nhà xưởng, nhíu chặt mày lại chán ghét nhìn bộ quần áo trên tay dưới ánh đèn đường và cực kỳ muốn vứt đi ngay.
Nhưng bây giờ…
Cô ta nhìn lại chiếc váy ngủ trên người mình mà tức giận trợn trắng mắt rồi hít sâu một hơi, khó khăn lắm mới kìm nén được lửa giận và nhéo bộ quần áo rồi cúi đầu cẩn thận ngửi thử.
Quần áo đặt dưới đáy hòm đã nhiều năm nên không dễ ngửi, đối với người bình thường mà nói cũng không khó ngửi nhưng mùi này đối với người cả ngày chìm ngập trong nước hoa như Đào Uyển Thanh mà nói.
Thì để cho cô ta mặc bộ quần áo có mùi như vậy còn khó chịu hơn là giết chết cô ta.
Lúc này cô ta hận Đinh Thiên Vũ đến mức nôn ra máu, trong lòng hạ quyết tâm nếu sau này tìm được anh ta nhất định phải cho anh ta đẹp mặt, thật là đáng giận.
Đào Uyển Thanh chịu đựng cảm giác muốn giết người và mặc bộ quần áo đó lên người với tâm trạng như đang chịu cực hình, sắc mặt cô ta trở nên tái mét rồi dựa vào tường và nôn khan một lúc, cả người run rẩy rời đi.
Cô ta đã đi bộ rất lâu khó khăn lắm mới nhìn thấy một con phố sáng đèn và tìm một của hàng nhỏ năn nỉ rất lâu mới được phép gọi một cuộc điện thoại miễn phí.
Lúc này Đào Uyển Thanh đã tức giận đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch, trong mắt tràn ngập vẻ hung ác, giờ phút này cô ta cảm thấy may mắn khi còn nhớ số điện thoại của Đinh Thiên Vũ.
Có lẽ là do số lạ nên Đinh Thiên Vũ không nghe mà tắt cuộc gọi mấy lần, khi Đào Uyển Thanh sắp mất bình tĩnh thì cuối cùng điện thoại cũng được kết nối.
“Ai vậy nửa đêm nửa hôm rồi mà cứ gọi liên tục như vậy, muốn chết có phải không.” Tiếng quát giận dữ của Đinh Thiên Vũ truyền tới.
Kỳ lạ là lửa giận trong lòng của cô †a lại tiêu tan một chút, cô ta hít sâu một hơi nheo mắt và nghiến răng nghiến lợi nói: “Đinh Thiên VũI”
Đinh Thiên Vũ cau mày lại, giọng nói quen thuộc này…
“Đào Uyển Thanh?”
“Đúng vậy chính là tôi, tôi không biết bây giờ anh đang làm gì nhưng hiện tại anh phải cử người đến đón tôi ở phố Hoàng Mai ngay lập tức, lập tức!”