Chương
Đinh Thiên Vũ nghe Đào Uyển Thanh nói liên tiếp một dãy địa chỉ xong thì ngây người mất một giây rồi lại ngay lập tức phản ứng lại. Anh ta nói bằng giọng không mấy chắc chắn: “Cô về nước rồi à?”
Đào Uyển Thanh trả lời bằng giọng điệu không mấy kiên nhẫn: “Đừng có ở đó mà nói nhảm nữa. Mau đến đón tôi đi.”
Đinh Thiên Vũ tức giận đến mức không nhịn được cười lạnh ra tiếng: “Đào Uyển Thanh, cô đang ra lệnh cho ai vậy? Sao nào, không lẽ cô hối hận rồi à? Tôi nói cho cô biết, dù cho cô có muốn tiếp tục làm người phụ nữ của ông đây thì cũng phải xem xem tôi có chấp nhận không nữa chứ.”
Rõ ràng cô ta vẫn chưa nắm rõ tình hình hiện nay. Đinh Thiên Vũ vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện lần trước người phụ nữ này dám uy hiếp anh ta. Bây giờ cô ta còn dám dùng cái giọng điệu ra lệnh như thế này nữa chứ. Ai mà thèm để ý đến cô ta.
Đào Uyển Thanh nghe được tiếng tút tút ở đầu dây bên kia thì thiếu chút nữa đã giận đến mức muốn rít lên. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta ngay lập tức trở nên vặn vẹo, bàn tay siết chặt lấy ống nghe điện thoại như hận không thể bóp nát nó vậy.
Cô ta hít một hơi thật sâu rồi lại tiếp tục gọi đi nhưng đầu dây bên phía Đinh Thiên Vũ lại không có người bắt máy. Sau đó lại trực tiếp chuyển sang số điện thoại này không tồn tại, rõ ràng cô ta đã bị cho với danh sách đen rồi.
“Ày ày, cái cô này làm sao vậy nhỉ? Tôi thấy cô tội nghiệp nên mới cho cô gọi nhờ một cuộc. Cô xem cô đã gọi hết bao nhiêu lần rồi? Tiền điện thoại cũng đâu phải do cô trả có phải không? Cô đi đi, đi ra chỗ khác nhanh đi.”
Bà chủ của quầy bán quà vặt nhìn cô ta với vẻ không vui, không hề khách sao đưa thẳng tay ra giằng lại điện thoại. Động tác xua tay của bà ta như thể đang tống cổ một tên ăn mày vậy. Đào Uyển Thanh: “…”
Bây giờ đã là buổi tối rồi, nếu như vẫn không có ai đồng ý giúp đỡ cô ta thì ngay đến chuyện ngủ tối nay ngủ ở đâu cũng là vấn đề. Cô ta không còn cách nào khác nên đành phải đến mang theo một bụng oán giận đi thẳng đến cục cảnh sát.
Đào Uyển Thanh vẫn luôn nghi ngờ rằng chính Đinh Thiên Vũ đã cho người đưa cô ta về nước nhưng lại không biết rằng mỗi một hành động của cô ta đều bị người khác để ý rồi cuối cùng đều báo cáo lại hết cho Lục Tấn Uyên.
Ngày hôm sau.
Một đoạn video ngắn gọn xuất hiện trên trang web chính thức của Tập đoàn Lục Thị.
Đồng thời còn thuyết minh một cách tỉ mỉ rằng đoạn video này là phần được nhà thiết kế Đinh Vô Ưu dưới trướng công ty tận tay nộp. Đây là bản gốc cũng như quá trình thiết kế lúc ban đầu của cái gọi là bản thảo thiết kế sao chép ý tưởng.
Nếu Đinh Vô Ưu nhìn thấy thì cô sẽ phát hiện ra một chuyện đáng kinh ngạc rằng bối cảnh trong đoạn video này chính là lần trước cô cứu Lục An Bảo xong phải nằm viện.
Bản thiết kế được thực hiện bên trong bệnh viện, hơn nữa còn ở ngay trước mặt Lục Tấn Uyên, rồi còn được ăn đích thân ra tay chỉ dạy.
Đoạn video này đã trải qua cắt nối biên tập, chỉ giữ lại những phần quan trọng trong đó bao gồm cả cảnh Lục Tấn Uyên giảng giải và tay nghề của anh khi chỉ dạy cho cô.
Lục Tấn Uyên phải tra xét bằng ghi hình giám sát của bệnh viện ngày hôm đó thì mới có thể lấy được đoạn video chứa chứng cứ này. Căn cứ vào ngày tháng được thể hiện trên đoạn video thì đã có thể làm rõ được vấn đề.
Tập đoàn Lục Thị cũng đã một phần bản gốc của đoạn video này đến ban tổ chức của cuộc thi. Trải qua cuộc điều tra của phía ban tổ chức về tính chân thực của đoạn video thì sự thật sẽ nhanh chóng được làm sáng tỏ.
Một bức thư phê bình lại lần nữa bừng bừng khí thế xuất hiện trên trang chủ chính thức. Chỉ khác lần trước ở chỗ đối tượng của bức thư lần này đã bị thay đổi. Lần trước thì phê bình Đinh Vô Ưu là kẻ sao chép.
Còn lần này thì lại phê bình Đào Uyển Thanh chính là người đi sao chép.
Không những vậy mà Lục Tấn Uyên còn phát hiện ra rằng ba bản thiết kế đoạt giải trước đó của Đào Uyển Thanh đều ăn cắp bản quyền thiết kế của Đinh Vô Ưu. Cũng không biết Đào Uyển Thanh có chỗ chống lưng nên không biết sợ là gì hay là quá ngu xuẩn nữa mà lúc đó cô ta lại toàn nộp bản thiết kế gốc.
Điều này đã hoàn toàn tạo cơ hội cho Lục Tấn Uyên.
Bởi vì Đào Uyển Thanh vẫn giữ quốc tịch trong nước nên anh mang cả ba bản thiết kế đoạt giải của cô ta và bản thiết kế sao chép lần này đi so sánh giám định nét bút thì ra được kết luận là nét bút trên đó đều là của cùng một người.
Lục Tấn Uyên dùng danh nghĩa của Tập đoàn Lục Thị để giao nộp những hồ sơ này cho hiệp hội thiết kế trong nước. Một người mới có tiếng tăm đã vài lần đoạt được giải thưởng hoá ra lại là một kẻ quen thói ăn cắp ý tưởng, chuyện này quả thật khiến người ta khiếp sợ.
Dưới sự cố ý thúc đẩy của Lục Tấn Uyên, làn sóng phê bình trên mạng đã hoàn toàn nghiêng về một phía, mỗi một sự thật được hé lộ đều quá xuất sắc.
Lần này Lục Tấn Uyên không chỉ dạy dỗ cho Đào Uyển Thanh một trận ra trò mà còn mượn cơ hội này để tiện thể đưa tên tuổi của Đinh Vô Ưu lọt vào tầm mắt của những người ở hiệp hội thiết kế, đúng là một mũi tên trúng hai đích.
“Ông chủ, mọi chuyện đang phát triển theo như dự đoán của anh. Bây giờ có cần thu lưới không?” An Minh hỏi.
Lục Tấn Uyên đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn dòng người và xe cộ ở bên dưới: “Đào Uyển Thanh đang ở đâu?”
“Theo bên dưới bẩm báo thì hiện nay cô ta đã đến chỗ Đinh Thiên Vũ rồi.”
Anh gật đầu: “Vậy có thể kết thúc được rồi.”
“Được rồi, thưa ông chủ.” Những ngày qua Đào Uyển Thanh đều sống trong kí túc xá nữ của cục cảnh sát. Hiệu suất làm việc của cục cảnh sát rất nhanh, chỉ hai ba ngày là chứng minh nhân dân của cô ta đã được cấp lại xong hết.
Sau khi cô ta cầm chứng minh nhân dân rời khỏi thì ngay lập tức đến ngân hàng làm lại thẻ. Có được tiền xong thì việc đầu tiên mà Đào Uyển Thanh làm là đến trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo đẹp. Sau đó cô ta lại đến thẩm mỹ viện chỉnh trang lại một lượt từ trên xuống dưới, ngay đến tóc cũng phải làm.
Đến lúc này cô ta mới có cảm giác được sống lại.
Mà cũng nhờ thế mà cô ta vừa đúng lúc nhìn thấy tin tức mới nóng hôi hổi trong vài ngày gần đây trên màn chiếu tivi trong trung tâm thương mại. Đó là tin về vụ việc sao chép giữa cô ta và Đinh Vô Ưu.
Trên đó đề dòng chữ đỏ tươi to đậm rồi còn có hình thật của cô ta khiến Đào Uyển Thanh như thể bị sét đánh trúng vậy.
Cô ta không thể nào ngờ rằng Lục Thị lại nhúng ta vào việc này.
Không những thế, nhất là khi thấy trên mạng trắng trợn thổi phồng rằng những tác phẩm đoạt giải trước đây của cô ta đều là đồ sao chép thì Đào Uyển Thanh cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh. Tim cô ta như rơi xuống đáy vực.
Thân thể Đào Uyển Thanh run rẩy, trong đầu chỉ sót lại chữ duy nhất. Tiêu rồi.
“Cô gái này, cô có nhu cầu mua máy tính gì thì có thể hỏi tôi. Tôi có thể giới thiệu rõ cho cô.” Một nhân viên bán máy tính đi về phía này.
Đào Uyển Thanh đột nhiên hoàng hồn, cô ta xanh mặt xoay người rời khỏi ngay lập tức. Chỉ vỏn vẹn vài ngày ngắn ngủi mà tên tuổi trong giới thiết kế của cô ta đã bị huỷ hoại thành một đống bùi nhùi. Cô ta hoàn toàn không có cơ hội để đợi thời trở lại.
Kết quả không thể nào dự đoán được từ đầu này quả thực khiến cho Đào Uyển Thanh thiếu chút nữa sụp đổ. Bây giờ cô ta mặc kệ tất cả, trực tiếp bắt xe đến chỗ của Đinh Thiên Vũ.
Những ngày qua Đinh Thiên Vũ cũng đang chú ý đến chiều hướng của vụ việc sao chép này. Anh ta không ngờ rằng Lục Tấn Uyên lại giải quyết chuyện này một cách mạnh mẽ vang dội đến vậy.
Mấy ngày này anh ta đều gọi điện thoại cho Đinh Vô Ưu để níu kéo lại tình cảm giữa hai người. Thế nhưng không mảy may có hiệu quả. Còn Đào Uyển Thanh ấy à, anh ta đã ném cô ta ra sau đầu từ lâu rồi.
Không thể ngờ rằng người phụ nữ này lại tự mình tìm đến tận đây.
“Cô đến đây làm gì?” Đinh Thiên Vũ sâm mặt nói, anh ta nhìn Đào Uyển Thanh với vẻ mất kiên nhẫn.
Sắc mặt của Đào Uyển Thanh cũng không mấy tốt đẹp: “Mở cửa”
Dựa vào chuyện lần trước, cô ta không đợi Đinh Thiên Vũ mở cửa mà đã nói tiếp: “Tất nhiên anh có thể chọn không mở, tôi không ngại đến Tập đoàn Đinh Thị để quậy một trận đâu. Tôi tin rằng sẽ gây chấn động không nhỏ đấy. Dù sao thì bây giờ tôi cũng là nhân vật nổi tiếng rồi mà”
Giọng điệu cô ta chứa đầy sự châm chọc khi thốt ra bốn chữ nhân vật nổi tiếng.