Cố Hiểu Khê sau khi mua được bức tranh, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hẳn. Chân vừa bước khỏi cửa, cô đã chạm mặt Uất Trì Ảnh Quân. Dù vẫn chưa bỏ qua chuyện Tống Phù Ngọc lần trước nhưng nếu không chào hỏi nhau một lời thì không phải. Cả hai vừa thấy nhau đã mỉm cười lịch sự. Uất Trì Ảnh Quân không hề ngần ngại, đi đến chào hỏi cô:
" Chúc mừng cô đã mua được bức tranh. "
" Cảm ơn. "
Cố Hiểu Khê còn chưa quay người đi, Uất Trì Ảnh Quân đã nói tiếp: " Cô có bận không? Nếu không, chúng ta nói chuyện với nhau một chút. "
" Được. "
Ảnh Quân và Hiểu Khê cùng nhau đến phòng luyện bắn súng. Nhìn mỗi viên đạn Cố Hiểu Khê bắn ra đều vô cùng chuẩn xác, Uất Trì Ảnh Quân vỗ tay trầm trồ: " Hiểu Khê, tài bắn súng của cô làm tôi bất ngờ thật. "
" Cảm ơn. " Hiểu Khê khách sáo nói, sau đó tiếp tục nhắm vào hình nhân ở cự ly m.
" Ngoài bắn súng ra, cô còn biết gì nữa không? "
" Bắn cung, đấu kiếm, đánh golf, cưỡi ngựa, đua xe, mỗi cái biết một chút. " Mười mấy năm ở Anh, Cố Hiểu Khê đã học chơi những trò chơi của giới hoàng gia. Hơn nữa, " một chút " mà cô nói có thể đem đi thi đấu và dễ dàng giành được giải.
Cố Hiểu Khê vừa nói xong, Hắc Lang từ bên ngoài bước vào, nói với Uất Trì Ảnh Quân: " Lão đại, khu đất ở Thanh Thủy đã thành công thu mua. "
Hiểu Khê nghe vậy, trong lòng cũng không chút dao động, tiếp tục phần bắn súng của mình. Uất Trì Ảnh Quân thấy cô không mảy may quan tâm, liền lên tiếng: " Hiểu Khê, cô có biết khu đất ở Thanh Thủy không? "
" Biết. Khu đất đó mỗi năm giá mỗi tăng, hơn nữa hiện tại cũng đang rất phát triển ngành du lịch. Thiết nghĩ, nếu anh mở khách sạn hoặc sòng casino ở đó cũng không tệ. "
" Vậy nếu tôi chia cho cô một phần đất ở Thanh Thủy, cô thấy sao? "
Cố Hiểu Khê nghe vậy liền dừng bắn súng, dùng ánh mắt thâm sâu nhìn Ảnh Quân. Sau một lúc suy nghĩ, cô quyết định thăm dò anh: " Vô công bất thụ lộc. "
" Cô xem như tôi bồi thường vụ của Tống Phù Ngọc. "
Hiểu Khê vẫn im lặng, Uất Trì Ảnh Quân lên tiếng hỏi: " Cô có hứng thú với tôi không? " Ánh mắt cô thoáng khựng lại trước gương mặt nghiêm túc của anh, cao giọng: " Anh có ý gì? "
" Nếu cô thấy ngại, vậy tôi có một đề nghị thế này, cô làm nữ nhân của tôi đi, thấy sao? Làm nữ nhân của tôi, được tôi tặng quà là chuyện tất yếu, đến lúc đó cô không cần ngại nữa. "
Cố Hiểu Khê cười lên một tràn dài, nửa thật nửa đùa: " Uất Trì Ảnh Quân, anh là muốn bao nuôi tôi? "
" Đúng vậy. " Uất Trì Ảnh Quân vẫn giữ thái độ nghiêm túc.
" Anh thấy tôi giống kiểu cần được bao nuôi sao? " Cô nói tiếp: " Cố Hiểu Khê tôi cái gì cũng có, mà nhiều nhất là tiền. Hơn nữa, trước giờ tôi không có hứng thú với nam nhân. Thứ duy nhất tôi có hứng thú, chính là quyền lực. "
" Cái đó tôi có thể cho cô, chỉ cần cô là nữ nhân của tôi. "
" Vậy anh nói xem, dựa vào nam nhân thì có thể dựa được bao lâu? Tôi thích dựa vào bản thân hơn. " Trước thái độ nghiêm túc của Uất Trì Ảnh Quân, Cố Hiểu Khê không thể không nói đến quy tắc của bản thân.
Cố Hiểu Khê cầm súng lên, nhắm bắn một phát trúng đầu của hình nhân, sau đó đổi giọng dịu dàng nói với Uất Trì Ảnh Quân:
"Ảnh Quân à, anh đừng đánh đồng tất cả nữ nhân. Nam nhân như anh thường có mới nới cũ, như vậy nữ nhân chúng tôi rất thiệt thòi. Anh biết không, đàn ông giàu thích được nhiều nữ nhân vây quanh mình, nhưng phụ nữ giàu lại không cần đàn ông nữa. "
" Cô xem thường nam nhân chúng tôi sao? " Uất Trì Ảnh Quân vừa nói vừa cười.
" Tôi không xem thường nam nhân, tôi chỉ không thích quan niệm nữ nhân phải dựa vào các anh. " Hiểu Khê đanh thép đáp trả.
Uất Trì Ảnh Quân lúc này liền nghĩ ra một ý: " Hay là thế này đi, tôi và cô thi bắn súng. Mỗi người có ba lượt, ai cao điểm thì người đó thắng. Nếu cô thắng, tôi tặng cô một phần đất ở Thanh Thủy, như vậy không còn ngại nữa chứ? "
" Nếu tôi thua anh? "
" Vậy thì cô mời tôi một bửa. "
" Được. " Điều kiện hời như vậy, Cố Hiểu Khê sao không thử chứ.
Cuộc thi giữa hai người họ diễn ra vô cùng thoải mái. Uất Trì Ảnh Quân nhường cho Cố Hiểu Khê bắn trước. Cả ba lần bắn, Cố Hiểu Khê đều bắn vào ô mười điểm. Đến lượt anh, kết quả chỉ kém cô ba điểm.
" Được rồi, cô thắng rồi. "
" Là anh nhường tôi thôi. " Cố Hiểu Khê vừa nói vừa cười. Có quỷ mới tin Uất Trì Ảnh Quân bắn kém như vậy.
" Vậy giờ tối của ngày kia chúng ta gặp nhau, tôi sẽ đưa cô giấy nhượng đất. Còn địa điểm, đến hôm đó tôi sẽ cho Hắc Lang đến đón cô. Hy vọng hôm đó cô sẽ mặc đẹp một chút. "
" Áo vest và quần âu này của tôi không đẹp sao? " Cố Hiểu Khê nhìn một lượt quần áo mình đang mặc rồi ngước hỏi.
" Đẹp, nhưng không nữ tính."
" Vậy hôm đó tôi sẽ mặc một bộ vest màu hồng, đủ nữ tính rồi chứ? " Cố Hiểu Khê nói xong, cả hai nhìn nhau cười ngốc một lúc.